Mặc dù năng lực của Mặc Dịch Minh rất tốt, nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút bận tâm.
Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn tìm người giúp đỡ anh.
Nhưng mà ở thành phố A, chỉ sợ chỉ có Lục thị có khả năng mà thôi…
Cau mày suy tư một hồi lâu, trong lòng Khúc Nhiễm đã vô cùng hỗn loạn.
Mặc Dịch Minh vẫn luôn có thành kiến đối với Lục Ngạn, thậm chí quan hệ
giữa hai người bọn họ cũng chẳng tốt gì, nếu như bây giờ khuyên anh hợp
tác với Lục Ngạn, như thế anh có thể sẽ giận cô mất.
Anh rất nhỏ
nhen, cũng rất hay ăn dấm, hơi một tí là lại coi Lục Ngạn là tình địch,
nhẹ thì đối xử lạnh lùng, nặng thì hung hăng đánh cho anh ta một trận.
Khúc Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, gục xuống bàn, nghe đám người thảo luận về vấn đề thành lập công ty con.
Có thể là nhận ra được thế cục khó khăn, vấn đề vừa được đưa ra thì bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Mặc Dịch Minh than nhẹ một tiếng: “Tôi biết thành lập công ty con rất khó
khăn, nhưng mà mọi người cũng không thể nhụt chí được, có như thế nào đi nữa tôi cũng muốn thử trước, nếu thật sự không được thì mới từ bỏ.”
Mặc dù lời nói này không sao cả, nhưng mà tất cả mọi người đều biết trong lòng Mặc Dịch Minh có chút không chắc chắn.
Mặc thị lúc ban đầu do ông nội của Mặc Dịch Minh dốc sức gầy dựng nên, sau
đó lại thêm sự cố gắng của Mặc Dịch Minh mới có thể đi đến vị trí bây
giờ.
Nhưng mà bây giờ ông nội lại không thể lặn lội đường xa,
cũng hoàn toàn mất hết năng lực phấn đấu lúc còn trẻ kia, cũng không
có sức để hỗ trợ, tất cả đều phải dựa vào Mặc Dịch Minh.
Khi Khúc Nhiễm mở mắt lần nữa, Mặc Dịch Minh đã ngồi ở bên cạnh, lật tài liệu ra xem.
Nhẹ nhàng nghiêng người, cái áo khoác trên người lập tức rớt xuống.
“Tỉnh rồi à? Em đói bụng chưa?” Mặc Dịch Minh nở nụ cười đi tới, ôm đầu của
Khúc Nhiễm vào trong ngực: “Xem ra em vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Mặt còn hơi hồng hồng.”
Khúc Nhiễm đột nhiên bị kéo vào trong ngực, hơi thở
vừa thở ra lại phải hít lại, cảm thấy ngạt thở, nhanh chóng đưa tay đẩy
Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh cảm thấy kỳ lạ, buông ra: “Sao thế? Anh ôm một cái cũng không được ư?”
“Ngạt thở muốn chết, em không thở được.” Khúc Nhiễm lẩm bẩm, hung hăng trừng Mặc Dịch Minh một cái.
“Được rồi, anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.” Khi Mặc
Dịch Minh nói câu nói này, ánh mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái nhìn Khúc
Nhiễm, khiến cô tê cả da đầu.
“Vậy anh… anh…” Khúc Nhiễm kiên trì nói tiếp: “Tối nay đi dạo phố với em!”
Nghe thấy Khúc Nhiễm trả lời, sự chờ mong trong mắt Mặc Dịch Minh lập tức
tan vỡ, cả người cứng đờ, rất thất vọng nói: “Được rồi!”
“Hình như anh rất miễn cưỡng thì phải!” Khúc Nhiễm cau mày, hung dữ nhìn Mặc Dịch Minh.
“Không không không, anh rất vui vẻ, rất chờ mong!” Mặc Dịch Minh cưỡng ép
cong khóe miệng lên, lộ ra một hàm răng trắng bóc, Khúc Nhiễm suýt chút
đã tin là thật.
Mặc Dịch Minh đã chạy đi làm việc, Khúc Nhiễm không có chuyện gì làm, ngồi một mình ở kia suy nghĩ nên nói thế nào.
“Phải khuyên anh ấy thế nào đây? Khó quá! Cũng không thể đi qua nói thẳng với anh ấy là hợp tác với Lục Ngạn được?” Khúc Nhiễm suy tư thật lâu, cuối
cùng tìm ra một cách.
“Mặc Dịch Minh, hôm nay anh làm em tức giận rồi, anh biết lỗi chưa?” Khúc Nhiễm giả vờ như đang tức giận nhìn Mặc
Dịch Minh, trong lòng lại thấp thỏm, không biết người đàn ông này có mắc lừa hay không nữa.
“Anh sai rồi!” Mặc Dịch Minh vội vàng xin
lỗi, tiện thể đấm bóp cho Khúc Nhiễm, trong lòng lại đang đổ mồ hôi
lạnh: “Quả nhiên phụ nữ đều rất ghi thù, qua cả buổi chiều rồi mà vẫn
còn nhớ!”
“Hừ! Anh cũng biết sai rồi à? Vậy tối nay em làm gì anh cũng không được phản bác lại! Em nói thế nào thì phải làm thế ấy!” Khúc Nhiễm hừ lạnh, hai tay ôm ngực, bắt đầu cáu kỉnh.
“Được được được, hôm nay em lớn nhất!”
“Bước đầu tiên thành công!” Khúc Nhiễm cười thầm trong lòng.
Sau khi ăn tối, Khúc Nhiễm cố ý tìm một quán nhỏ yên tĩnh, không ra ngoài
dạo chơi, mà hai người ngồi đối mặt nhau, uống nước ăn mấy món ngọt.
“Tổng giám đốc Mặc, anh cảm thấy thành lập công ty con ở thành phố A rất khó đúng không?”
Bước thứ hai là đả kích sự tự tin của Mặc Dịch Minh, khiến anh nảy ra suy
nghĩ tìm người khác hợp tác, sau đó là có thể tiến cử Lục Ngạn rồi.
“Mình thật là quá thông minh!” Khúc Nhiễm cười thầm trong lòng, cứ như đã trông thấy cánh cửa thành công rồi!
“Cũng không khó lắm.” Bốn chữ này của Mặc Dịch Minh đã trực tiếp bóp nát trái tim của Khúc Nhiễm, cô nắm chặt nắm đấm, liên tục nói với mình, không
thể đánh người đàn ông trước mắt một trận!
“Em rất không thích
anh như thế này!” Khúc Nhiễm nhếch môi, cười rất xán lạn, nhưng trên
thực tế, ánh mắt đã làm bại lộ tâm trạng của cô, giờ phút này cô thật sự rất muốn đánh người đàn ông trước mặt mình một trận!
Mặc Dịch Minh: …
“Được rồi, anh thừa nhận là rất khó khăn, nhưng mà nếu như anh muốn thì sẽ không có chuyện gì mà anh làm không được!”
“Vậy em ra lệnh cho anh bây giờ hái sao xuống cho em.” Khúc Nhiễm ưu nhã
uống một ngụm nước, thích thú nhìn thoáng qua Mặc Dịch Minh.
Mặc
Dịch Minh hơi kinh hãi, lập tức nhíu mày: “Sao anh làm được chứ? Chưa
nói đến có cách nào để đưa anh lên đó không, hơn nữa anh cũng không có
sức đưa nó đến trước mặt em.”
“Nếu như anh không biết, vậy vì sao không tiếp thu ý kiến của em chứ?”
“Vậy em nói đi, anh phải làm thế nào.” Mặc Dịch Minh ngồi nghiêm chỉnh lại, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
“Hợp tác với Lục thị, ở thành phố A, Lục thị có thể xem như con rắn đứng
đầu, nếu như có thể được Lục thị trợ giúp, vậy chúng ta muốn thành lập
công ty con sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Khúc Nhiễm chân thành nói, hai
mắt chăm chú nhìn anh, không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của anh.
Mặc Dịch Minh rất tỉnh táo nghe xong, mở miệng nói: “Anh muốn biết em có ý kiến gì có thể giúp anh hái sao.”
Khúc Nhiễm thấy được sự cố chấp của anh, đột nhiên cảm thấy bế tắc.
Cô đột nhiên nhận ra được người đàn ông trước mắt này đã hiểu rõ suy nghĩ
của cô, sau đó trong lòng tức giận, đã thế nhất định còn phải tức giận
với mình mới cảm thấy sảng khoái.
“Vậy được, nếu như anh muốn cố
chấp đâm vào bức tường phía Nam cũng không quay đầu, vậy thì em cũng
không thể nói gì hơn.” Khúc Nhiễm từ tốn nói, đứng dậy muốn rời đi.
Thật ra trong lòng cô rất tức giận, cũng rất ghét dáng vẻ không làm được
nhưng lại không chịu tiếp thu ý kiến của người khác, dù chết vẫn sĩ diện đó.
Thật ra cô cũng không phải không muốn giúp Mặc Dịch Minh,
nhưng mà hành vi của anh khiến cho cô rất phiền não, trong lòng vô cùng
hỗn loạn, vừa trông thấy mặt của anh thì sẽ muốn đánh anh một trận.
“Đừng!”
Mặc Dịch Minh vội vàng kéo Khúc Nhiễm vào lòng, nhưng mà Khúc Nhiễm tức giận giãy dụa muốn thoát ra.
“Em khuyên anh thả em ra.”
“Không!” Mặc Dịch Minh nhíu mày, cũng biết rõ hành vi của anh khiến Khúc Nhiễm
tức giận, nhưng mà anh thật sự rất không muốn tiếp xúc với Lục Ngạn.
“Thật ra anh không có sức lực đó, cũng không phải là nhất quyết phải đâm vào
bức tường phía Nam mà không quay đầu, chỉ là anh không thích người đó,
không thích ánh mắt anh ta nhìn em. Anh sợ em sẽ bỏ trốn cùng anh ta…”
Thật ra trong lòng Mặc Dịch Minh rất không có cảm giác an toàn, cho nên anh
mới có thể sợ hãi Khúc Nhiễm rời đi, cũng sẽ vô thức ôm Khúc Nhiễm vào
trong ngực, không cho cô có cơ hội trốn đi.
Trái tim của Khúc
Nhiễm lập tức mềm xuống: “Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, anh yên tâm, em sẽ nói rõ ràng với anh ta về quan hệ giữa hai chúng ta. Em chỉ muốn
giúp anh, ở thành phố A, chỉ có anh ta có thể giúp anh.”
Mặc dù
trong lòng Mặc Dịch Minh không muốn thừa nhận, nhưng mà anh hiểu được
lời nói của Khúc Nhiễm, cũng có thể thấy rõ thế cục trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT