Editor: Trang

Sau khi ký kết hợp đồng, Vu Giai lấy được 9% cổ phần, cộng với 38% cổ phần đang có, cô sở hữu 47% cổ phần của studio, trở thành cổ đông lớn nhất.

Đáng tiếc, dù ít đi 9%, Lý Tu vẫn nắm trong tay 33% cổ phần, nếu có thể đem Lý Tu trở thành người làm công trong studio mới là kết quả tốt nhất. Mặc dù nhân phẩm Lý Tu không ra hồn, nhưng năng lực kiếm tiền rất tốt, mặc kệ việc hắn có sao chép những kịch bản phim truyền hình và phim điện ảnh nổi tiếng trong trí nhớ của hắn hay không.

Điều này Vu Giai không thể không thừa nhận.

Dưới sự giúp đỡ của gia đình, sự nghiệp của vợ chồng Lý Tĩnh dần đi vào quỹ đạo. Tiểu Duy được một nghệ sĩ  violon có danh tiếng đánh giá cao và nhận làm học trò. Người nghệ sĩ này không sống ở Nam thị, Tiểu Duy liền đi theo giáo viên để học tập, mỗi tháng về Nam thị một lần.

Dù không thường xuyên gặp gỡ, nhưng Vu Giai rất mừng cho Tiểu Duy.

Diêm Tuấn Thanh sinh con trai, Vu Giai cảm thấy thời gian này IQ của anh trai giảm xuống, cả ngày cười ngây ngốc với con trai. Có cháu trai, ông bà Vu cũng như có mùa xuân thứ hai, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, mở miệng ra là nhắc tới cháu trai.

“Mọi người tẩu hỏa nhập ma cả rồi”, Vu Giai nói. Mỗi lần về Nam thị, 90% hành lý của cô đều là quà cho cháu trai. Thằng nhóc đã ba bốn tháng, trắng trẻo, xinh đẹp.

Mẹ Vu ôm cháu trai khen ngợi, “ cháu của mẹ là nhất, thừa hưởng toàn ưu điểm của ba mẹ, nhìn đôi mắt là của A Đoan, cái mũi là của Tuấn Thanh này…..”. Gặp ai cũng khoe khoang một hồi.

Vu Đoan cũng ngồi bên cạnh phụ họa.

Khen xong cháu trai, mẹ Vu nhìn sang Vu Giai: “Tiểu Giai, bao giờ con kết hôn với Tiểu Giám? Kết hôn tranh thủ sinh cháu ngoại cho cháu trai còn có bạn,con trai con gái đều tốt, A Đoan và Tuấn Thanh phải sinh cho cháu trai của tôi có thêm các em trai em gái”.

“  Mẹ, người thật là…, cháu trai lớn còn chưa chiếm hết thời gian của mẹ sao?” Vu Giai ôm lấy mẹ Vu, đưa ngón tay chọc chọc má cháu trai, đứa nhỏ mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, trắng như trứng gà bóc.

Thằng nhóc dễ thương hoạt bát, Vu Giai trêu đùa thì cười khanh khách,tiếng cười so với con nhà người khác cũng to hơn.

Mẹ Vu ra vẻ giận con gái: “Còn không phải tôi lo cho cô à? Tôi thấy Tiểu Gíam không tệ, dáng vẻ đẹp trai, tính tình cũng tốt, mặc dù gia thế hơi kém, nhưng nhà chúng ta không cần những thứ này. Tôi cũng tin tưởng hai đứa có thể hạnh phúc cùng nhau. Cô còn gì không hài lòng?  Bây giờ đàn ông tốt không nhiều, còn không nhanh tay.”

“Mẹ nói vậy là đang lo con gái không gả đi được?” Vu Giai cười.

“Đi, đi…” mẹ Vu đuổi con gái: “Toàn xuyên tạc ý của tôi”. Lại vỗ đứa cháu trai:“ Vẫn là cháu trai lớn của tôi tốt, cười với bà một tiếng nào, ngoan, bà thương con.”

Vu Giai tựa vào lưng ghế sopha: “ Trong mắt mẹ chỉ có cháu trai, làm gì còn vị trí nào cho con?”.  Nói xong nhảy dựng lên, đối mặt với đứa bé, làm mặt quỷ: “Cũng bởi cháu trai dễ thương quá, chẳng trách bà nội thương con”.

Mẹ Vu vỗ vài đầu cô: “ Đừng lảng sang chuyện khác, con với Tiểu Giám định lúc nào mới tính chuyện? Tuổi của con không còn nhỏ, sang năm đã hai mươi sáu hai mươi bảy, Tiểu Giám còn hơn con ba tuổi. Phụ nữ sinh con tốt nhất là hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, các con định kéo dài tới lúc nào?”

“ Trước lập nghiệp sau mới kết hôn, hơn nữa, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, tuổi thọ của con người được kéo dài, hôm trước con còn đọc được trên báo ví dụ về người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi  mang thai thành công. Mẹ cứ an tâm hưởng phúc với con cháu, quan tâm nhiều mau già”. Vu Giai cười hì hì, xoa bóp vai cho mẹ Vu: “Con gái của mẹ đã có người thương, cũng không phải không ai muốn, đàn ông muốn cưới con còn đang xếp hàng dài kia.”

Cha Vu với Cốc Trình Hàm xách thùng cầm cần câu tới, hai người đều xắn tay áo và ống quần: “ Hai mẹ con lại thì thầm chuyện gì vậy?” Con trai thành gia lập nghiệp, còn được ôm cháu trai, cuộc sống của cha Vu thư thái dễ chịu hơn, tinh thần cũng thoải mái.

Mẹ Vu nhìn trang phục của cha Vu: “Ông lại đi câu cá sao? Câu cá có gì tốt, trời vào thu rồi, không sợ dính nước lạnh…..”. Bà lại lải nhải dài dòng.

Cha Vu cười không trả lời bà, buông cần câu và thùng cá xuống, đứng cạnh mẹ Vu đùa với cháu trai.

Mẹ Vu đẩy người ông: “Lên lầu tắm nước nóng, thay quần áo khác. Già đầu rồi, sao còn tùy hứng như thế……”

Vu Giai nhìn mẹ Vu nói chuyện với cha, kéo Cốc Trình Hàm đi ra một chỗ.

“Hai người họ tình cảm thật tốt”. Giọng điệu Cốc Trình Hàm mang theo hâm mộ.

“Cha mẹ từ trước đến nay đều như vậy, lúc mẹ em huyên thuyên, cha em cũng không chê phiền, mẹ em nói từ trước tới giờ cũng không thấy cha mất kiên nhẫn. Anh cùng cha ra ngoài câu cá thật à?”

“Ngay trong khuôn viên, không đi xa”. Cốc Trình Hàm nói, hiện tại thời tiết buổi sáng và tối đã bắt đầu lạnh, hắn còn trẻ nên không thấy gì, nhưng tuổi của cha hẳn là nên chú ý, được cái thân thể của nhạc phụ xưa nay vẫn khỏe mạnh.

“Em vừa nói chuyện gì với bác gái?”

“Hỏi chúng ta lúc nào kết hôn?” Vu Giai cũng không kiêng dè. Tình cảm của cô và Cốc Trình Hàm cũng không vang dội như trong tiểu thuyết mà giống như nước chảy thành sông, mưa dầm thấm đất hơn.

“Em nghĩ mùa nào mặc áo cưới thì thích hợp? Mùa hè quá nóng, mùa đông quá lạnh, tốt nhất là mùa xuân hoặc mùa thu, thời tiết mát mẻ, không lo cháy nắng, cũng không lo mặc ít thì đẹp nhưng lạnh (teo cu). Năm nay đã qua nửa mùa thu, em cảm thấy mùa xuân sang năm thế nào?”

“ Hả?”Vu Giai sửng sốt, bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, quay sang nhìn Cốc Trình Hàm, “Thiếu gia, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em sao?”

“Do dáng vẻ của anh không nghiêm túc, hay thái độ của anh không chân thành?”

Vu Giai  nhíu mày nhìn Cốc Trình Hàm, trong lòng nghĩ “ ngài đây lúc đóng phim sao nhập vai thế, trong thực tế lại suốt ngày trưng ra vẻ mặt cứng nhắc thế này, nội dung câu chuyện cũng thay đổi quá nhanh rồi”

“Thiếu gia, anh quyết định cưới em? Sẽ không hối hận?

“Em có cho anh cơ hội……”

“Anh đừng mơ!” Giọng điệu của Vu Giai dữ dằn: “Thiếu gia, anh đã bỏ qua cơ hội đổi ý rồi! Em yêu cầu anh có trách nhiệm với em suốt cuộc đời!” Vu Giai cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời rực rỡ.

Nói xong, Vu Giai bụm miệng: “ Có phải hoàn cảnh này không đúng hay không? thiếu gia, đây là anh cầu hôn em đúng không? Anh vừa rồi là đang cầu hôn em? Hoa tươi đâu? Nhẫn đâu? Anh còn không quỳ một chân xuống?……Không được, làm lại, làm lại. Nếu không em sẽ cảm thấy thiệt thòi.”

Cốc Trình Hàm câm nín.

Được thôi, làm lại một lần.

Cốc Trình Hàm bẻ ba cành hoa trong vườn, ở đây không có nhà kính trồng hoa nên mùa này hoa hồng không nở được trong tự nhiên, nhưng những bông hoa này cũng đỏ tươi diễm lệ,nở rộ hết sức xinh đẹp.

Cốc Trình Hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, đi về phía Vu Giai.

Vu Giai mỉm cười chờ đợi. Năm ngoái khi đóng xong 《 Biên thành 》, Cốc Trình Hàm không nhận thêm các kịch bản phim thần tượng, đã chuyển sang hình tượng mới. Nhưng bây giờ, Cốc Trình Hàm rất có phong thái của nam chính phim thần tượng.

Cách Vu Giai khoảng ba bước, Cốc Trình Hàm dừng lại, quỳ một gối xuống bãi cỏ,hành động hoàn mỹ hệt như một hoàng tử cầu hôn với nàng công chúa của mình. Khi Cốc Trình Hàm ngẩng đầu lên,trong mắt của anh đều là tình cảm chân thành anh dành cho Vu Giai.

“ Đại tiểu thư, em có đồng ý gả cho anh không? Bây giờ anh chưa thể cho em sống trong nhung lụa, vung tiền như rác, đi theo anh, em có thể còn phải chịu khổ thêm ba năm nữa, nhưng anh hi vọng em mãi mãi là nhân vật nữ chính trong cuộc đời anh, không cần kết cục đẹp như câu chuyện về hoàng tử và công chúa, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau cả đời.”

Cốc Trình Hàm nhìn Vu Giai, nét mặt anh vẫn không thay đổi gì nhiều, chính là kiểu mặt than. Lời anh nói cũng không màu mè đường mật, nhưng giờ khắc này, Vu Giai muốn khóc, cô cố gắng ngăn lại, nước mắt vẫn không ngừng trào ra.

Cốc Trình Hàm đưa hoa cho cô, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, không biết anh đã chuẩn bị nhẫn từ lúc nào.

Vu Giai nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái, nín khóc mỉm cườ:, “Những lời anh nói hôm nay em sẽ luôn nhớ”.

“Anh cũng sẽ nhớ kỹ”.

“Em muốn mặc áo cưới chính em thiết kế, Tiểu Duy, Doanh Doanh sẽ làm phù dâu, em muốn tổ chức đám cưới sân vườn kiểu Trung Quốc, mỗi giờ đổi một bộ áo cưới…”

“Được…”

“Em muốn mời tất cả bạn bè người thân đến chúc phúc cho chúng ta”.

“Được…”

“  Em muốn……”

“Đều được…”

……

Hôn lễ của đại tiểu thư nhà họ Vu không thể tổ chức trong một sớm một chiều, riêng công tác chuẩn bị cần ít nhất hai tháng. Bộ phim khoa học viễn tưởng Cốc Trình Hàm đầu tư cũng đã được chiếu, công việc quảng bá cho bộ phim khiến anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Thời gian này, Vu Giai không nhận đóng phim hay thông cáo, mà đi theo giúp đỡ Cốc Trình Hàm. Họ cũng công khai ngày kết hôn với truyền thông, tiện đà tuyên truyền, danh tiếng như cây đuốc càng cháy càng lớn.

Chuyện xấu = Chú ý.

Vu Giai và Cốc Trình Hàm không nghĩ tới, tuyên truyền như thế sẽ không mang đến hiệu ứng xấu mà sẽ mang tới hiệu quả tốt như thế, có thể nói là giá trị liên thành. Trong ngày đầu bán vé, bộ phim này đã đột phá 7 ngàn vạn (70 triệu NDT), chiếu trong vòng ba tuần, phòng vé nội địa đã thu về 1.02 tỷ NDT, trừ chi phí quay phim 300 triệu NDT và thù lao của diễn viên, Cốc Trình Hàm được 130 triệu NDT lợi nhuận.

Đây là một thành công lớn, 《 Phù thiên giới 》 ở phòng vé trong nước cũng đạt 1 tỷ NDT. Liên tục có hai bộ phim khoa học viễn tưởng trong nước vượt qua doanh thu 1 tỷ tiền bán vé, 《 Phù thiên giới 》ở các rạp chiếu phim nước ngoài càng thể hiện một tầm cao mới, vượt qua 700 triệu, đây là thành tích trước giờ chưa có, khán giả trong nước cũng hi vọng bộ phim này có thể mang tới doanh thu đột phá khi vươn ra thế giới.(đoạn này chị không rõ lắm về giá trị tiền tệ được nhắc đến, bạn nào beta chỉnh giùm c với)

Nhắc tới chuyện chiếu phim ở nước ngoài, còn phải cảm ơn đạo diễn của 《 Phù thiên giới》, bộ phim khoa học viễn tưởng này tuyên truyền ra nước ngoài là nhờ vào mối quan hệ giữa bọn họ. Cùng là người trong giới, đạo diễn cũng hi vọng có thêm nhiều bộ phim trong nước được xuất khẩu, có doanh thu từ thị trường quốc tế.

Trong khoảng thời gian Vu Giai và Cốc Trình Hàm chuẩn bị lễ cưới, vẫn phải bay ra nước ngoài năm sáu lần để tuyên truyền cho phim khoa học viễn tưởng, gặp gỡ làm quen rất nhiều minh tinh quốc tế.

Chuyện hôn lễ vẫn giao cho nhà họ Vu chuẩn bị, Vu Giai và Cốc Trình Hàm chỉ cần xử lý tốt chuyện của mình. Vu Giai nói muốn trong lễ cưới mỗi giờ đổi một bộ váy cưới cũng chỉ là nói chơi thôi, nếu thật sự làm thế, chính cô là người phải chịu dày vò, nhưng trước khi kết hôn, quả thực cô đã thiết kế mười hai bộ váy cưới, trong đó chín bộ sử dụng trong buổi chụp hình cưới, ba bộ dành cho ngày cưới. Lễ phục phù dâu của Tiểu Duy và Uyển Doanh là do Tuấn Thanh thiết kế.

Sau khi sinh con, Diêm Tuấn Thanh cũng không có ý định ở nhà làm nội trợ, tài năng thiết kế trang phục của cô là nguyên nhân đầu tiên thu hút Vu Đoan, anh cũng không có ý định kiềm hãm tài năng của vợ mình. Sau khoảng thời gian kết hôn sinh con,phong cách thiết kế thời trang của Diêm Tuấn Thanh dần dần ổn định, phía sau lại có sự ủng hộ của Vu Đoan, cô đã trở thành một trong những nhà thiết kế chính của Vu thị.

Tiểu Duy và Uyển Doanh ở cùng nhau rất hợp, hai người tuổi tác tương đương, Tiểu Duy tính tình mạnh mẽ cởi mở, Uyển Doanh lại ngây thơ đơn thuần.

“Chị họ ” Tiểu Duy mặc lễ phục phù dâu, đứng trong cửa tiệm, lễ phục phù dâu hôm qua may xong, đưa đến cửa hàng này, hôm nay Tiểu Duy và Uyển Doanh đi thử lễ phục, không nghĩ tới còn gặp Vu Giai.

Lễ phục của Tiểu Duy và Uyển Doanh kiểu dáng tựa như nhau, màu sắc cũng giống, chỉ khác nhau một vài chi tiết.

Vốn là dựa vào kích thước của hai người để may, tương đối vừa, chỉ vài điểm nhỏ cần sửa.

Tiểu Duy cười hì hì ôm lấy cánh tay Vu Giai, “Chút nữa chị đi dạo phố mua đồ với em đi, Doanh Doanh cũng đi nữa”.

“Đúng vậy”. Hà Uyển Doanh gật đầu, gương mặt trắng nõn lộ rõ vui vẻ, “chị Tiểu Giai mắt thẩm mỹ cao, chút nữa giúp em chọn đồ”.

Lúc ở cửa hàng thử giày, Vu Giai gặp một người mà cô không ngờ tới, là Mục Tú Kim. Sau khi sống lại, Mục Tú Kim vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, những thù hận ở kiếp trước cũng dần dần phai nhạt, biết cuộc sống của Mục Tú Kim không thuận lợi, cô cũng không cần phải bỏ đá xuống giếng.

Mục Tú Kim rất gầy, lúc này trên người cô ta mặc một bộ váy trắng – màu sắc trang phục mà cô ta thích nhất, tóc dài bay bay, giống như nữ quỷ.

Bên cạnh Mục tú Kim còn một người phụ nữ mà Vu Giai không biết, Mục Tú Kim đi cạnh cô ấy giống như con rối, cử động chậm chạp. Hai người đi về phía Vu Giai, cô chú ý tới tay Mục Tú Kim, còn cả khuôn mặt ẩn sau mái tóc dài, không còn chút phong thái nào của mỹ nữ yếu đuối điềm đạm đáng yêu như trước đây, chỉ còn lại một khuôn mặt khô gầy tái nhợt.   

Với dáng vẻ này của Mục Kim Tú,có ném lên giường của Lý Tu cũng không thể khơi lên chút tình thú nào. (c0i sạch bò lên giường cũng không đứng dậy nổi)

Vu Giai không quan tâm tới Mục Tú Kim nữa, chuyên tâm giúp Tiểu Duy chọn giày.

thực ra, Lý Tu bây giờ không còn chút uy hiếp nào với nhà họ Vu nữa. Vu Giai không biết kiếp này Lý Tu đã xảy ra chuyện gì, cô đã hoàn toàn cắt đứt dã tâm một bước lên trời của hắn. thực ra,dù không có Uyển Doanh còn bị Giang Yến linh cầm đi 10% cổ phần nhưng theo sự phát triển của ngành giải trí, Lý Tu đáng lẽ vẫn còn tiền đồ vô hạn.

Hai tháng trước, Lý Tu tìm đến Vu Giai, đề nghị bán 6% cổ phần của studio với giá 5 ngàn vạn (50 triệu NDT), vốn dĩ Lý Tu muốn bán nhiều hơn, nhưng Vu Giai đã nắm trong tay 53% cổ phần, trở thành cổ đống có quyền khống chế tuyệt đối với studio, trong tay cô cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy, bèn cự tuyệt. Không có thể bán cho cô, cô nghe nói Lý Tu đem khoảng 10% cổ phần tán bán ra. về sau cô dùng tiền thuê thám tử theo dõi Lý Tu và Lý Ngải nên mới biết một vài tin tức.

Mẹ Lý Tu nghiện cờ bạc, vừa lành sẹo liền quên đau, vay tiền tín dụng đen đánh bạc, chưa đến ba tháng đã thiếu nợ xã hội đen bốn ngàn vạn, còn thiếu nợ cả sòng bạc. Lý Tu nghiện thuốc không cai được, vì để cho hắn nghiện, Giang Yến linh đã dùng đủ mọi loại m4 tuý từ đắt đến rẻ,chỉ mấy tháng ngắn ngủi ngắn ngủi hắn số tiền hắn bỏ ra để hít thuốc đã lên tới ngàn vạn.

Nhà dột gặp mưa to, thuyền muộn lại ngược gió.

Không lâu trước đây, phòng khám bệnh của Hạ gia ngoài ý muốn gặp hỏa hoạn, bị thiêu rụi hơn một nửa, các loài động vật được gửi nuôi ở đây cũng thương vong quá nửa, thiết bị hỏng hóc, còn phải đền tiền thú cưng, Hạ gia lập tức suy sụp.

Hạ gia đã nhiều lần nhờ Lý Ngải và Lý Tu giúp đỡ.

Hai nhà có quan hệ thông gia, chuyện này không thể không giúp, Hạ gia mở lời lập tức đòi giúp 2 ngàn vạn. Nói thẳng ra nhà cũng đến bạc triệu, phòng khám của Hạ gia không lớn, nhưng tổng giá trị cũng tới 2 ngàn vạn. Tuy vậy, đây là số tiền quá lớn, nếu đổi lại là Vu Giai, cô tuyệt đối sẽ không bỏ ra số tiền đó, quan hệ thông gia dù sao chỉ là quan hệ thông gia, không phải người một nhà. Không biết Lý Tu nghĩ thế nào, lại  bán cổ phần trong tay để giúp đỡ Hạ Gia.

Nhiều năm sau, cô đã gặp qua người nhà họ Hạ.

“Chị họ, chị họ…”

“ À, Sao vậy?” Vu Giai mỉm cười, bỏ qua những suy nghĩ miên man.

“ Chị họ nhìn em mang đôi giày này thế nào? Uyển Doanh đi một đôi giày màu vàng nhạt, đứng trước gương nhìn Vu Giai, Tiểu Duy đứng cạnh cô, đi một đôi khác cùng kiểu dáng nhưng có màu xanh lá cây.

“em cảm thấy kiểu này rất đẹp”. Tiểu Duy phát biểu ý kiến.

Ba người mua xong đồ, lúc chuẩn bị về, Cốc Trình Hàm tới bọn họ, Tiểu Duy lên xe còn cười nói ồn ào.

Cốc Trình Hàm gần đây bề bộn nhiều việc, mặc dù không nhận vai diễn,những thông cáo có thể hoãn cũng đã hoãn, hôn lễ  đã giao cho Vu gia chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là nhà trai, anh ít bạn bè, Cốc Tú đã qua đời, rất nhiều chuyện đều phải tự mình giải quyết. Một tuần trước, Chung gia biết tin tức anh sẽ kết hôn cùng Vu Giai, bỗng nhiên cử người tới, tranh chấp chuyện chuẩn bị hôn lễ với Vu gia. Người nhà họ Chung cho rằng Cốc Trình Hàm là con cháu nhà họ Chung, hôn lễ phải do nhà trai quyết định, mời tất cả người thân, bạn bè của Chung gia tới.

Cũng còn may Vu gia đã biết thân phận của Cốc Trình Hàm, lúc Chung gia tới cửa làm loạn, cũng không trách móc Cốc Trình Hàm.

Nghĩ lại hôm đó, Vu Giai quả thực ngưỡng mộ cha cô.  Cha Vu hôm đó rất oai phong: “ Hôn lễ của con gái nhà họ Vu các người đến khoa chân múa tay cái gì? Cái gì mà họ Chung, chồng của con gái tôi sau này mang họ Vu, ở rể”.

Liên quan tới vấn đề theo họ ai, Cốc Trình Hàm không thèm để ý, anh chỉ để ý một người thân duy nhất, Cốc Tú đã qua đời, họ gì cũng không quan trọng. Cốc Tú cũng chẳng mong anh nối dõi tông đường của Cốc gia, cho dù có, anh muốn con của anh với Vu Giai có một đứa mang họ Cốc, Vu gia hẳn sẽ không phản đối. So với Chung gia lắm thị phi, anh càng thích Vu gia sáng sủa ấm áp. Để thể hiện quyết tâm anh còn định thật sự đổi họ, làm cho Vu Giai dở khóc dở cười, ngược lại cha Vu vỗ vai anh khen ngợi.

Vu Giai cầm sổ hộ khẩu và thẻ căn cước mới được làm,hướng về phía Chung gia lên giọng nói chuyện rất hùng hồn: “ bây giờ đều là chuyện của Vu gia,không có quan hệ gì với Chung gia cả”.

Người nhà họ Chung muốn dựa vào cuộc hôn nhân này để kiếm lợi, không nghĩ tới kết quả này,thực lực lại không bằng Vu gia ở Nam thị, chỉ có thể nén giận rời đi.

Hôn lễ tổ chức long trọng, người tham dự đều là người nổi tiếng trong kinh doanh và chính trị, có quan hệ tốt với Vu gia, hôm sau truyền thông giải trí còn đăng tin tức về hôn lễ lên trang nhất.

Vu Giai đứng trên lễ đài, nghe người chủ trì đọc lời chúc phúc, Cốc Trình Hàm cầm tay cô, lòng bàn tay ấm áp, cô nhìn thấy cha, mẹ,  anh trai, chị dâu, cháu trai, Tiểu Duy, cô ruột, dượng, Hà Uyển Doanh, Giang Kiêm, Vu Đông……

Vận mệnh thay đổi rồi, kiếp này cô và gia đình có được hạnh phúc.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play