Tác giả có điều muốn nói: Mọi người Quốc khánh vui vẻ nhaaaaaaa
- ------
Một bữa sáng không có khả năng làm tiêu tan hiềm khích, nhưng bị gọi lên văn phòng lại có thể làm hai người nhanh chóng kết thành liên minh.
Trường cấp hai của họ quản lý học sinh vô cùng nghiêm khắc. Trong giờ học, nếu muốn ra vào trường thì phải được chủ nhiệm lớp xác minh, cho nên sau khi ăn xong bữa sáng, hai người chỉ có thể về bằng đường cũ.
Tiêu Xuyên vốn là dân lão luyện trong nghề trèo tường trốn học. Đối với hắn mà nói, cho dù tường có cao như thế nào cũng không thành vấn đề, hắn chỉ lo lắng cho Lương Độc Thu. Dù sao vừa nhìn thì đã biết Lương Độc Thu đúng là một học sinh ngoan không biết trèo tường đích thực.
Tuy Tiêu Xuyên không thích Lương Độc Thu nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn người khác xấu hổ. Vì vậy hắn nhìn Lương Độc Thu đang còn đứng yên dưới tường, rối rắm hồi lâu thì quyết định giúp Lương Độc Thu một phen.
Vì thế Tiêu Xuyên cố gắng đè xuống cái cảm giác mất tự nhiên trong lòng, vươn tay xuống, ngắc ngứ nói: "Cái... cái đó, tôi kéo cậu..."
Tiêu Xuyên còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Lương Độc Thu mới lúc nãy còn đang đứng bất động bây giờ đã nhanh nhẹn lật người leo lên tường, ngồi bên cạnh hắn, mím môi cười nhìn hắn.
"... Đm!" Tiêu Xuyên sợ ngây người: "Cậu còn biết trèo tường?"
Không trách Tiêu Xuyên phản ứng thái quá như vậy, bộ dáng ở trường của Lương Độc Thu thật sự rất có tính mê hoặc, làm cho người khác cảm thấy anh chỉ biết đọc sách, không hề nghĩ tới đến Lương Độc Thu còn có thể trèo tường.
"Không thì sao?" Ăn xong bữa sáng Lương Độc Thu không còn khó chịu như vậy nữa, hiện tại nhìn Tiêu Xuyên một bộ dáng không thể tin, tâm tình tốt muốn trêu chọc: "Nếu không tôi trèo lại cho cậu nhìn?"
"Ông nhà cậu." Tiêu Xuyên không muốn để ý đến Lương Độc Thu, nhảy xuống tường đi đến tòa dạy học, sợ bị chủ nhiệm giáo dục bắt được.
Chủ nhiệm giáo dục của họ mỗi ngày đều nhàn nhã không có việc gì làm thì sẽ đi những chỗ hay bị làm loạn, bắt những học sinh vi phạm kỷ luật, sau đó dẫn đến văn phòng dạy bảo.
Tiêu Xuyên may mắn thoát được vài lần, không nghĩ lần này lại bị bắt.
Hắn không biết rằng hôm nay mặc dù chủ nhiệm giáo dục có việc, từ sáng sớm đã phải đến bộ giáo dục để họp. Nhưng thật ra khi chủ nhiệm quay về phòng học thấy hắn không ở đó đã lập tức đến nơi này chặn hắn.
Lần này lại may mắn chặn được tận hai người, còn có tin xin phép, là người nói không thoải mái muốn xin đến muộn chút.
Tiêu Xuyên: "..."
Người ngay sau Lương Độc Thu: "..."
"Tốt đấy." Chủ nhiệm lớp mặt không đổi đánh giá: "Theo tôi đi văn phòng, nói tôi nghe một chút vì sao người khác đều đang học còn hai trò thì lại ngồi trên tường nói chuyện phiếm.
Chủ nhiệm lớp nói xong thì đi ngay, để Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đứng tại chỗ nhìn nhau không nói gì.
Tiêu Xuyên không sợ bị chủ nhiệm lớp trách cứ, chủ nhiệm lớp họ rất dịu dàng, hắn chỉ sợ chủ nhiệm lớp lại giảng đạo lý cho hắn, dù sao thì chủ nhiệm chỉ cần có thời gian là nói.
Lương Độc Thu lần đầu bị mời lên văn phòng uống trà, mặc dù trên mặt hắn biểu hiện bình tĩnh, lúc này cũng có chút sợ hãi, không biết chủ nhiệm lớp sẽ nói gì.
Tiêu Xuyên vốn còn đang sầu đời, nhìn Lương Độc Thu khẩn trương như vậy liền cười lên. Hắn nghĩ hai người còn có giao tình ăn bữa sáng, lúc này cũng không so đo chuyện trước kia, đi qua vỗ vai Lương Độc Thu, đem người ôm vào lòng, đẩy anh đi lên phía trước.
"Lớp trưởng Lương, cậu đừng lo, không có chuyện gì đâu." Tiêu Xuyên chớp mắt với Lương Độc Thu, thần bí nói: "Tôi có cách."
Tiêu Xuyên có cách gì Lương Độc Thu cũng không bất ngờ, anh thầm nghĩ Tiêu Xuyên có thể buông tay không, bị Tiêu Xuyên ôm vai như vậy, Lương Độc Thu cảm thấy rất lạ.
Lương Độc Thu đúng như tên mình, từ nhỏ đến lớn đều độc lai độc vãng*, chưa từng cùng ai tiếp xúc quá thân mật. Vì vậy hơn cả việc bị gọi lên văn phòng, nơi bị tiếp xúc truyền tới nhiệt độ của đối phương càng làm Lương Độc Thu chịu không nổi.
*Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi
Lương Độc Thu càng nghĩ càng không được tự nhiên, bỗng nhiên lại muốn trốn.
Tiêu Xuyên mới đầu còn không chú ý Lương Độc Thu khác thường, cho đến khi hắn nói nửa ngày cũng không thấy Lương Độc Thu nói gì, Tiêu Xuyên mới dần nhận ra có điều không thích hợp.
Tiêu Xuyên lúng túng cười, nghĩ thầm, lớp trưởng Lương Độc Thu không phải bị hắn chọc cho tức điên rồi chứ? Chờ hắn đem theo nghi hoặc cúi đầu, việc hắn nhìn được cùng việc hắn tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Tai Lương Độc Thu hồng rực, giống như bị người ta chà xát.
Biểu tình của anh cũng không đúng.
Tiêu Xuyên không đi nữa, dừng lại nhìn Lương Độc Thu, nghĩ đến tình hình của Lương Độc Thu không lâu trước đó, Tiêu Xuyên tốt bụng đưa tay sờ tai anh, đoán là Lương Độc Thu đang bị bệnh.
Lương Độc Thu chưa từng cùng hắn tiếp xúc thân mật như vậy, cho nên Tiêu Xuyên đột nhiên đưa tay đến, Lương Độc Thu theo bản năng tránh đi. Sau khi tránh, Lương Độc Thu mới phản ứng được động tác của mình khiến người khác tổn thương, Tiêu Xuyên không biết nghĩ thế nào về anh nữa.
Lương Độc Thu ảo não, cau mày muốn giải thích, ai biết vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười tươi như hoa: "?"
"Lớp trưởng Lương, cậu không phải là ngượng đấy chứ?" Tiêu Xuyên không biết đang nghĩ gì, đầu óc chuyển động một chút, cái gì cũng hiểu được: "Ôm một chút thôi mà? Sao cậu còn đỏ mặt?"
Nếu nói lúc bắt đầu Lương Độc Thu còn có chút không thích ứng được, thì sau vài lời trêu chọc của Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
Anh nghiêm mặt, một phát bắt được tay Tiêu Xuyên, tức giận bảo hắn biến đi. Tiêu Xuyên bị mắng cũng không giận, cười ha ha đi cạnh Lương Độc Thu, miệng tiện nói: "Lớp trưởng Lương đại nhân đại lượng, có thể cho tôi nhìn lại không? Vừa rồi tôi không nhìn kỹ, không rõ mặt cậu có đỏ hay không."
Khó có lúc nhìn được Lương Độc Thu xấu hổ, Tiêu Xuyên không cười mới lạ.
Theo dòng ký ức nhớ lại, Lương Độc Thu nhìn Tiêu Xuyên trên giường đã ngủ say, không nhịn được cười ra tiếng.
Khi đó, Lương Độc Thu đúng là cảm thấy Tiêu Xuyên phiền phức, anh không hiểu nổi trên thế giới sao lại có người không biết nhìn sắc mặt người khác như vậy, rõ ràng đã biết anh không vui khi bị nhắc đến chuyện đó, Tiêu Xuyên lại nhắc không ngừng.
Nếu không phải chủ nhiệm lớp còn đi phía trước, Lương Độc Thu và Tiêu Xuyên đã đánh nhau một trận.
Nhưng hiện giờ Lương Độc Thu nghĩ cẩn thận, Tiêu Xuyên không phải miệng tiện, hắn là cảm thấy nhìn được chuyện tốt, vì vậy cứ trêu anh. Mà hiện tại Lương Độc Thu cũng không thấy Tiêu Xuyên phiền, anh vô cùng hưởng thụ cảm giác thân mật cùng Tiêu Xuyên.
Lương Độc Thu đứng nhìn Tiêu Xuyên một lúc, nghĩ phòng khách còn chưa đóng cửa liền muốn ra đóng. Ai biết anh vừa xoay người, Tiêu Xuyên liền bắt được cổ tay Lương Độc Thu, không cho anh đi.
Thì ra Tiêu Xuyên còn chưa ngủ thật.
"Đi đâu?" Tiêu Xuyên uống rượu, giọng nỉ non như làm nũng: " Ngủ cùng anh một chút."
Lương Độc Thu cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Mấy tuổi rồi, còn muốn em ngủ cùng nữa."
"Ba mươi tuổi cũng muốn em ngủ cùng." Tiêu Xuyên lắc lắc tay Lương Độc Thu, tiếp tục làm nũng: "Em ngủ cùng anh một lúc thôi mà."
Tiêu Xuyên chống giường ngồi dậy, cúi đầu hôn cổ tay Lương Độc Thu, giả vờ đáng thương: "Anh muốn em giúp anh mà, em không ở đây anh không ngủ được."
Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên giả vờ, Tiêu Xuyên thực chất không hề như vậy, trên giường Tiêu Xuyên cũng hung bạo, không ít lần nắm eo anh làm chuyện của hắn.
Nhưng Lương Độc Thu trúng một chiêu này của Tiêu Xuyên, vì thế Lương Độc Thu không hề nghĩ ngợi liền nằm xuống ngủ cạnh Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên thực hiện được âm mưu, hé miệng cười.
"Lương Độc Thu." Tiêu Xuyên ôm eo Lương Độc Thu, đem mình vùi vào lồng ngực Lương Độc Thu, nói chuyện mang theo mùi rượu: "Bọn họ đều rót rượu cho anh."
Đây kỳ thật là bọn họ cùng Tiêu Xuyên cùng định ra, ai sinh nhật sẽ bị rót, trước kia Ngô Bộ Hoa sinh nhật, Tiêu Xuyên rót hăng hái nhất.
Nhưng Tiêu Xuyên lại mách lẻo, chỉ vì muốn được Lương Độc Thu dỗ.
"Vậy lần sau không uống nữa." Lương Độc Thu vỗ nhẹ lưng Tiêu Xuyên, dùng giọng dỗ trẻ con cùng Tiêu Xuyên nói chuyện: "Không thể để bọn họ nhân cơ hội rót rượu."
Tiêu Xuyên được dỗ cho cả người vui sướng, đầu cũng không đau như lúc đầu nữa: "Không được, nhất định phải uống."
Lương Độc Thu không biết điều họ cùng định ra, anh cũng không hỏi, nghe vậy cúi đầu hôn nhẹ trán Tiêu Xuyên, nén cười nói: "Vậy năm sau em giúp anh uống."
"Được đó." Tiêu Xuyên ra vẻ đáng yêu nói: "Nói được làm được, em không được lừa anh."
Tiêu Xuyên nghe được trong lời Lương Độc Thu có ý cười, giống như năm đó Lương Độc Thu dỗ hắn, bĩu môi đánh tay Lương Độc Thu, lạnh lùng nói: "Anh không cần."
Lương Độc Thu nhìn Tiêu Xuyên đáng yêu đến mức không chịu được, lòng mềm nhũn.
Lương Độc Thu thuận theo lòng mình, muốn gì nói thẳng, chưa bao giờ bắt Tiêu Xuyên đoán.
"Em cũng muốn uống rượu." Lương Độc Thu rất ít gọi Tiêu Xuyên là anh, lần này cũng thế: "Tiểu Xuyên, anh hôn em đi."
Tiêu Xuyên vốn còn đang mơ hồ thì bị Lương Độc Thu cọ hai cái, nháy mắt liền thanh tỉnh, sau đó dùng hành động đáp lại Lương Độc Thu.
- ---- và thestarryocean.wordpress.com-----
Editor có điều muốn nói: Mọi ngừi ơi làm đến đây tui mới biết TX với LĐT không có xưng hô anh-em á:)) vì trong bản dịch nó chỉ là ta-ngươi thui í:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT