Vương Nhất Bác bước ra ngoài.

Hắn đạp Tiểu Từ Tử tỉnh dậy đến giúp Tiêu Chiến xử lý, sau đó rời đi. Bạch y khuất dạng trong bóng đêm mịt mù, dù chưa hề thốt ra lời nào tuyệt tình nhưng lại dấy lên nỗi thất vọng hơn bao giờ hết.

Tiểu Từ Tử vốn đang mơ mơ màng màng, vừa nhìn bộ dạng Tiêu Chiến liền bị dọa cho tỉnh hẳn.

Hắn vội vã chạy về gian phòng nhỏ lục tung tìm dược, khệ nệ ôm ra rất nhiều chai lọ. Tiêu Chiến vẫn ngồi trên giường, vết máu trên bàn chân dọa người giật mình, thân thể y trước giờ rất yếu ớt nhưng rất ít khi thấy y bị thương, mà mảng máu lớn như thế làm Tiểu Từ Tử thoa dược cho y cũng không dám mạnh tay, nhưng y lại giống như không có cảm giác gì cả, quay mặt âm trầm nhìn về nơi nào đó trong phòng.

"Làm sao vậy, chuyện này là thế nào... Thái tử điện hạ đến đây lúc nào, các ngươi có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến mệt mỏi vỗ vỗ trán, không nói một lời.

Sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới.

Ngày thứ hai, có người tìm tới cửa. Là một đội thị vệ.

Nói là tối hôm qua trong cung có thích khách làm loạn, đến giờ vẫn chưa bắt được, bệ hạ người phái người ra ngoài truy đuổi suốt đêm mà không có tin tức gì cho nên hoài nghi những kẻ đó vẫn đang trốn trong cung, lúc này đang lục soát dần đến cung điện của các vị nương nương, cho nên cũng bao gồm cả tiểu viện của Tiêu phi trước giờ ít lộ diện.

Thị vệ dẫn đầu rất khách khí, hỏi Tiểu Từ Tử tối hôm qua có thấy ai khả nghi hay không, tất nhiên Tiểu Từ Tử nói không có. Sau khi hỏi han một phen mà không có đầu mối gì, y đang chuẩn bị đóng cửa tiễn khách thì lại thấy một đội thị vệ khác tới, dẫn đầu là Phạm công công.

Phạm công công mỉm cười ôn hòa. Lão thái giám lúc nào cũng trưng ra bộ mặt này, đôi lúc khiến người ta nhịn không được hoài nghi ông ta có phải thật sự đang đeo mặt nạ da người hay không.

Đầu tiên ông ta đáp lễ với đội thị vệ vừa rời đi kia, đợi bọn họ đi khỏi lại giấu tay vào trong y phục, hòa ái hỏi Tiểu Từ Tử: "Tiêu phi nương nương có ở đây không?"

Thấy tình hình này, Tiểu Từ Tử đột nhiên bất an, vội vàng chạy vào gọi Tiêu Chiến.

Đêm qua giày vò một đêm, tinh thần Tiêu Chiến thật không tốt, đến giờ mà vẫn chưa xuống giường. Phạm công công ngược lại rất kiên trì, lẳng lặng chờ bên ngoài, chờ đến tận khi Tiêu Chiến bước ra, đôi mắt hẹp của ông ta híp lại, ánh mắt nhạy bén rơi vào bộ dạng khập khiễng của y.

"Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vô sự." Tiêu Chiến dừng lại trước mặt ông ta, đẩy tay Tiểu Từ Tử định đỡ mình ra, thản nhiên nói, "Không cẩn thận ngã nhào thôi."

Mắt Phạm công công liền chuyển sang Tiểu Từ Tử.

Tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt kia rõ ràng có ý trách tội. Quy củ Đại Tấn rất phức tạp, chú trọng đến những việc nhỏ nhặt nhất, cho nên nương nương ngã bị thương như thế này thì kẻ đầu tiên bị giáng tội nhất định là người bên cạnh, đặc biệt gần đây bệ hạ rất để tâm đến Tiêu phi nương nương, nếu người biết được không biết sẽ định xử trí thế nào.

Tiểu Từ Tử đang sợ đến rối rắm, chỉ nghe Tiêu Chiến lên tiếng: "Không phải vấn đề gì lớn, dưỡng thương hai ngày là được, không cần bẩm báo cho bệ hạ."

Y lại hỏi: "Đến đây có chuyện gì không, Phạm công công?"

"A, là thế này," Phạm công công thu hồi ánh mắt, cười nói, "Không phải hôm qua vừa xảy ra chuyện đó sao, bệ hạ nghĩ đến nương nương ở đây hẻo lánh lại không có thủ vệ, lo cho an nguy của nương nương nên đã phái một đội thị vệ đến tạm thời trông chừng."

Tiêu Chiến nhíu mày, "Cái gì?"

"Nương nương xin đừng hiểu lầm, bệ hạ là có hảo ý."

Nhìn sắc mặt y không giống như vui vẻ tiếp nhận, Phạm công công chợt nhớ ra chuyện gì, lại bổ sung:

"Bệ hạ đặc biệt phân phó bọn họ chỉ canh giữ bên ngoài viện, sợ có kẻ gian đột nhập, cho nên họ sẽ không đi vào quấy rầy nương nương đâu, nương nương hãy cứ như thường ngày, yên tâm làm chuyện của mình là tốt rồi. Về phần những người này, ý của bệ hạ chính là đưa cho nương nương, nương nương cứ tùy ý sai sử."

Lời này đầy đủ thành ý, biểu thị Việt Đế vẫn như cũ sẽ tuân thủ giao ước "Không quấy rầy, không can thiệp", cho Tiêu Chiến tự do tuyệt đối để tiếp tục việc điều chế của mình. Nhưng bởi vì chưa bắt được thích khách, lo lắng cho an nguy của Tiêu Chiến, nên vẫn phải phái một đội thị vệ ở bên ngoài trông coi.

... Đúng là hảo ý.

Tiêu Chiến đáp: "Không cần."

"Nương nương, gần đây thực sự không an toàn."

Tiêu Chiến nhìn ông ta một hồi, ánh mắt lại rơi vào một thị vệ không quen biết, nói: "Ta không quen có người trông chừng."

Thấy y kiên trì như vậy, Phạm công công liền lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

"Nương nương, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, chúng nô tài cũng là phụng mệnh hành sự, thỉnh nương nương chớ làm khó chúng thần... Nếu nương nương có điều gì không ưng ý, xin hãy cầu kiến bệ hạ."

Ông ta hiển nhiên là đoán được Tiêu Chiến sẽ không thực sự đi tìm Việt Đế, cho nên vừa ép vừa dỗ thì chuyện này sẽ thành.

Trước khi đi vẫn không quên quan tâm vết thương của Tiêu Chiến: "Nương nương, người chắc chắn không sao chứ? Chi bằng truyền thái y đến xem?"

Tiêu Chiến cười cười.

"Không cần đâu."

Có khi thái y xem còn không bằng y tự xem. Phạm công công hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, là tâm phúc của Việt Đế, ông ta đương nhiên biết Tiêu Chiến tinh thông y thuật, cho nên không khách khí nữa, cung kính khom người cáo lui.

Bên kia, Đông cung.

Vương Nhất Bác sau khi trở về vẫn buồn bực nhốt mình trong thư phòng, không ra ngoài nửa bước.

Lý Uy rất lo cho hắn. Một ván cờ lớn như vậy mà nói lật là lật, sự tình phát sinh quá đột ngột khiến hắn vô cùng căng thẳng, không biết có còn sơ hở gì hay không, người đa nghi như Việt Đế có thể khi xảy ra chuyện không để ý hết, nhưng hiện giờ bình tâm lại thì không biết nghĩ như thế nào.

Thế cục bây giờ quá bất lợi với điện hạ.

Còn nữa, vấn đề của nương nương...

Rầm một tiếng, có người mở cửa, gặm trái cây đi vào.

Cơ Vô nhìn thoáng qua cửa thư phòng đóng chặt, "Không chịu ra ngoài à?"

Lý Uy gật đầu.

"Ui... Có chuyện này, ta vừa ở ngoài về, phát hiện bệ hạ phái người canh giữ xung quanh tiểu viện kia của nương nương rồi." Hắn nói, "Không biết tình hình bên kia như thế nào, ngươi mau vào nói với điện hạ đi, xem có vấn đề gì hay không, đêm qua không phải hắn còn đến chỗ người ta sao."

Lý Uy kinh ngạc, "Vậy... Nương nương gặp nguy hiểm sao?"

"Không biết, ta không vào được, canh giữ nghiêm ngặt như vậy chỉ có thể liếc nhìn từ xa là cùng."

Cơ Vô gặm xong trái cây liền ném đi, phần lõi rơi vào bệ rác cách đó không xa. Một lát nữa hắn còn phải ra ngoài, dù sao mặt nạ đại thái giám này cũng phải nhanh chóng gỡ ra, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh liền trở về.

"Bệ hạ không cho truyền điện hạ, hẳn là không liên quan." Lý Uy trầm ngâm nói, "Huống hồ điện hạ luôn cẩn thận..."

Cơ Vô nhếch mép.

"Chuyện này khó mà nói chắc được. Điện hạ nhà ngươi đã chung đụng với nương nương kia thì cẩn thận cái gì cũng sớm đánh mất rồi."

"Huống chi," Dừng chốc lát, hắn nói tiếp:

"Đêm qua điện hạ va chạm với phe cánh Thất hoàng tử, vậy Thất hoàng tử bên kia không đoán được ý đồ của điện hạ sao? Bệ hạ có thể không biết, nhưng Thất hoàng tử nhất định biết rõ tại sao điện hạ lại trùng hợp xuất hiện ở đó, kiểu ngầm hiểu lẫn nhau giữa địch thủ, ai mà không biết. Nếu vậy ngươi nghĩ hắn có thể sẽ không từ thủ đoạn hay không, ra tay chặn trước một bước? Ngươi đừng quên, hắn còn có Cao Viễn."

Cơ Vô bình thường không thích phân tích sự tình với ai, hắn không muốn động não, nhưng một khi đã nói thì câu nào cũng rành mạch đến tận cùng.

Hắn cũng từng hoài nghi Tiêu Chiến thuộc phe phái Thất hoàng tử, nếu như vậy, Thất hoàng tử có lẽ đã đoán được chuyện y và Vương Nhất Bác thường gặp nhau, trong lúc đó đã lập sẵn kế hoạch, một khi động vào chắc chắn không tránh khỏi có tổn thất, cho nên đối với Thất hoàng tử mà nói phương án an toàn nhất có lẽ là tìm cách khống chế Tiêu Chiến trước.

Muốn cũng không khó, bên cạnh hắn không phải còn có sủng thần của Việt Đế sao. Để Cao Viễn kiến nghị với Việt Đế, thả tiếng gió, chẳng phải là dễ như trở bàn tay —— đương nhiên, cái này cũng chỉ là suy đoán của hắn. Dù sao Việt Đế cũng không phải người không có đầu óc không có chủ ý, làm như vậy, khẳng định còn có suy tính của riêng mình.

Còn suy tính này cụ thể là gì thì hắn không đoán ra được. Dù sao Cơ Vô cũng không biết chuyện giữa Việt Đế và Tiêu Chiến.

"Nếu công tử nghi ngờ nương nương là người của Thất hoàng tử, vậy thì tại sao khi xảy ra chuyện hắn lại đi khống chế nương nương trước? Thật không bình thường."

"... Ngươi nghiêm túc đấy à Lý đại nhân. Này mà cũng không nghĩ ra?" Cơ Vô có chút bất đắc dĩ, "Hiện giờ người duy nhất bên cạnh điện hạ mà hắn có thể lập tức bắt đi chính là nương nương. Vừa dễ dàng ra tay vừa có hiệu quả, nếu không, ngươi thử nghĩ xem những phương diện khác có chỗ nào dễ cho hắn xuống tay chứ."

"Chuyện này..."

Lý Uy vừa mở miệng, chợt nghe rầm một tiếng, cửa thư phòng bị người bên trong mở tung.

Thần sắc Vương Nhất Bác nặng nề, không biết có phải vì bị thương và cả đêm qua không ngủ hay không, trông hắn có phần tiều tụy, nhưng khí chất không hề giảm. Hắn nhìn về phía Cơ Vô, "Ngươi nói cái gì?"

"Rốt cuộc cũng chịu ra ngoài rồi sao?" Cơ Vô cười. Vừa nãy hắn cố ý lên giọng, chính là để cho Vương Nhất Bác ở trong nghe được, "Chuyện cần nghe ngươi đã nghe rồi, vậy ngươi nói xem nên làm thế nào."

Vương Nhất Bác dừng một chút, lạnh lùng nói: "Không thế nào cả."

Dù sao bọn chúng cùng một giuộc, nội tình kẻ địch ra sao cũng không đến lượt Vương Nhất Bác quan tâm.

Lý Uy ngạc nhiên hỏi: "Người... Người mặc kệ?"

Cơ Vô: "Phải ha, suýt nữa quên mất, các ngươi đã đường ai nấy đi."

Vương Nhất Bác liếc hắn, không buồn để ý, khoác ngoại bào chậm rãi đi về tẩm điện.

Lý Uy đứng sau nhìn theo. Kỳ quái, đêm qua điện hạ chỉ bị thương ở cánh tay, vết thương này với người mà nói cũng chỉ là thương tích nhỏ, căn bản không ảnh hưởng, nhưng tại sao từ đêm qua đến giờ sắc mặt điện hạ vẫn khó coi như vậy? Hôm nay miễn cưỡng lên triều, sau khi trở về thì sắc mặt càng kém...

Cơ Vô cũng nhíu mày một cái liền đuổi theo, miệt mài đi phía sau hắn.

"Ngươi có chuyện gì à? Thương tâm quá độ hay là lòng như tro tàn rồi? Sắc mặt sao lại như vậy hả?"

Vương Nhất Bác không quay đầu lại: "Cút."

"Nói thật đi, ngươi thực sự mặc kệ nương nương bên kia à?"

"..."

"Nhìn bộ dạng những người đó, ta có cảm giác không phải là chuyện tốt gì."

"..."

"Ta nói này, hay là len lén đi dò thám tình hình đi, nương nương rốt cuộc..."

Vương Nhất Bác đột nhiên dừng bước, Cơ Vô không để ý, thiếu chút nữa đập vào hắn, may mà dừng chân kịp, hắn ngẩng đầu, thấy Vương Nhất Bác xanh mặt, đôi mắt lạnh băng.

Hắn gằn từng chữ: "Nghiêm cấm nhắc đến y trước mặt ta..."

Lúc này, Lý Uy cũng theo sau.

Hắn khuyên nhủ: "Điện hạ, người vừa bị thương, đêm qua về muộn vẫn buồn bực không ngủ được, hay là đi nghỉ tạm đi."

Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm Cơ Vô, bộ dạng hung tợn, nếu không phải Cơ Vô mà là người khác bị hắn nhìn như vậy, nhất định phải sợ đến phát run. Hồi lâu hắn mới thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía tẩm điện đi, nhưng cũng chính trong một cái chớp mắt ấy, chẳng biết tại sao thân hình thoắt đổ xuống, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Lý Uy nhất thời thất sắc: "Điện hạ!"

Cơ Vô đỡ lấy hắn trước, khó kiềm chế biểu tình, "Làm sao vậy, ngươi làm sao vậy?"

Tay hắn vô tình động vào vạt áo phía trước của Vương Nhất Bác, đột nhiên có cảm giác ướt, hắn cả kinh vạch ra nhìn mới phát hiện là máu.

"Này, Vương Nhất Bác..."

Trần thái y vội vã chạy tới Đông cung.

Trong tẩm điện Thái tử, Vương Nhất Bác nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền không hề cử động. Hắn vừa ho ra vài ngụm máu, sắc mặt cũng gần như trắng bệch.

Trần thái y không dám chậm trễ, vội chạy tới xem hắn. Vết thương đêm qua của Thái tử do ông chữa trị, cho nên người Lý Uy cho truyền lúc này cũng là ông, nhưng chỉ đánh động thái y, không truyền ra ngoài, cả Việt Đế và Hoàng hậu đều không biết. Hắn đứng ở phía sau, Cơ Vô cải trang thành nha hoàn sai vặt đứng im bên ngoài, đôi tai chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng.

"Việc này..." Trần thái y bận rộn nửa ngày, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, chỉ thấy ông bỗng nhiên đến gần xé mở lớp băng quấn ngoài vết thương của Vương Nhất Bác, lộ ra một nửa vết thương đã nhiễm trùng đến tím bầm, thoáng thấy mà giật mình.

Lý Uy cả kinh: "Trúng độc rồi sao?"

Trần thái y nói: "Rất có thể là như vậy, binh khí của thích khách có thể có độc, chỉ là phát tác chậm nên đêm qua mới không phát hiện."

Tình hình lần này thực sự khiến người ta không dám xem thường. Trần thái y đợi bên giường thật lâu, vội vội vàng vàng, cuối cùng tạm thời ổn định vết thương của hắn.

Cơ Vô đứng bên ngoài một lát, xoay người đi về hướng đại môn.

Lý Uy đuổi theo, để tránh thái y, hắn nhỏ giọng hỏi: "Cơ công tử, người đi đâu vậy?"

"Có việc bận."

So với vẻ mặt ngập tràn lo lắng của Lý Uy, hắn ngược lại vẫn như thường, nhìn không ra có gì khác biệt.

"..." Lý Uy dừng một chút, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi, điện hạ..."

Hắn vốn định thay Vương Nhất Bác giải thích một chút, đại khái vẫn là câu "Tính tình điện hạ chính là như vậy."

"Hầy, không có việc gì. Ta thấy hắn như vậy nhiều lần rồi." Cơ Vô khoát khoát tay, thản nhiên ngắt lời, "Vết thương tình không hồi phục được ngay đâu, cứ như chó điên vậy, gặp ai là cắn người đó. Làm quen dần dần đi."

Hắn vừa nói vừa gỡ bỏ lớp hóa trang, lộ ra chân tướng, thần sắc sớm đã lạnh băng.

"Ta đi xem Thất hoàng tử bên kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play