Những ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu Cơ Vô. Hắn khống chế biểu tình, tiểu thái giám kia dẫn hắn đến cạnh cửa sơn động, thị vệ giữ cửa nhìn thấy hắn, cung kính hành lễ, sau đó không nói lời nào liền tránh sang một bên.

Xem ra đại thái giám này là người quen ở đây - Cơ Vô càng không dám xem nhẹ.

Tiểu thái giám không thể đi theo, đến cửa động liền tự biết dừng bước.

Cơ Vô liếc một cái.

Đại thái giám mà hắn cải trang có đôi mắt nhỏ hẹp treo trên khuôn mặt hóp vào, luôn nhìn người ta với vẻ mặt chán ghét đầy ác ý. Hơn nữa, tính tình hắn cổ quái, tựa hồ còn có chút quái dị nói không nên lời, các cung nữ đều rất sợ hắn. Lúc trước ở trong cung, có rất nhiều lúc dù hắn không nói lời nào, nhưng chỉ nhìn chằm chằm như vậy cũng có thể khiến người ta sợ đến phát run.

Hắn phất tay áo, chậm rãi đi xuống. Đây là một thông đạo, tuy không dài nhưng rất hẹp, chút ánh sáng yếu ớt gom thành một chùm, không thấy rõ phía dưới đến tột cùng là đang phát sinh chuyện gì.

Cứ đi như vậy trong chốc lát, khung cảnh trước mắt mới dần hiện lên, đi theo con đường phía trước, lại đến gần hơn một chút, lúc này mới thật sự được ánh sáng chiếu rõ.

Đáy động rất rộng rãi, trên vách đá có treo nến, toàn bộ sơn động chìm trong một màu vàng mờ ảo. Không ngoài dự đoán, lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy những hàng rào sắt dựng thẳng đứng trông như một phòng giam, này quả nhiên là nơi giam giữ người.

Có ba người bị giam sau song sắt, Cơ Vô chỉ nhìn thoáng qua, thấy là những gương mặt xa lạ liền dời mắt đi chỗ khác.

Cũng không thể trách hắn không biết. Nếu lúc trước hắn đến Đại Tấn sớm hơn một chút và tham gia quốc yến chiêu đãi Lâu Lan Vương lần đó, hẳn là có thể nhận ra. Ba người này chính là ba thích khách đã hành thích trong ngày hôm đó.

Việt Đế tuyên bố với bên ngoài ba người này đã bị xử tử, nhưng lại âm thầm giam bọn họ ở đây, thật kỳ lạ.

Vì Cơ Vô không biết cho nên sự chú ý của hắn cũng không đặt trong phòng giam mà hướng đến nam nhân đang đứng trước phòng giam.

Người nọ khoác áo choàng trắng, một thân cao lớn đứng ở đó, hắn nhìn ba người trong nhà lao kia, không biết đang nghĩ gì. Tuy Cơ Vô chưa từng tiếp xúc với hắn nhưng mấy ngày nay ở trong cung ít nhiều cũng có thấy hắn, vì thế chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là Thất hoàng tử.

Tại sao hắn lại ở đây...? Bọn họ đã có hẹn từ trước sao?

Nghe tiếng hắn đi xuống, Thất hoàng tử vẫn chưa quay đầu lại. Chỉ nói: "Bẩm báo chuyện của ngươi đi, thế nào rồi?"

"..." Tâm trí Cơ Vô nhanh chóng xoay chuyển. Đáng tiếc chuyện này không đầu không đuôi, ngay cả phương hướng phán đoán cũng không có, đành phải cười trừ, hàm hồ đáp: "Gần xong rồi, thưa điện hạ."

Hắn chắp tay sau lưng, lặng lẽ cầm con dao mềm giấu trong tay áo. Tình thế trước mắt thật nan giải, hắn nghĩ chỉ cần có chuyện thì phải lập tức bỏ chạy ngay. Dù sao bây giờ cũng đã thay đổi diện mạo, chỉ cần chạy thoát là sẽ không thể tra ra hắn là ai, cũng sẽ không liên lụy đến Vương Nhất Bác.

May mà Thất hoàng tử cũng không phát hiện dị trạng, nghe hắn nói như vậy, xoay người, lông mày nhíu lại: "Gần xong ư? Lâu như vậy còn chưa có tiến triển, ta nuôi ngươi làm cái gì hả? Uổng công ta cho ngươi một chức quan, vậy mà chỉ một kiện tấu chương cũng không lấy được!"

Cơn giận này của hắn nói đến liền đến, xem ra việc được giao phó này không phải là chuyện nhỏ.

Cơ Vô vội vàng quỳ xuống. Đang lục lọi trong đầu tìm mấy câu nhận sai để cầu xin tha thứ, chợt nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.

"Điện hạ bớt giận," Giọng nói của người đang tới nhàn nhạt, nghe nhu hòa, lại mang theo một sự lãnh đạm khó có thể nói ra lời, "Thư phòng bệ hạ thủ vệ sâm nghiêm, lấy thân phận của công công, có lẽ là vẫn khó hành động một chút."

Tấu chương? Thư phòng?

Cơ Vô theo bản năng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vẫn còn đang quỳ, liền lặng lẽ liếc nhìn người phía sau qua khóe mắt.

Nhưng khi đối phương vừa vặn cũng đang nhìn hắn, mặt không rõ biểu tình, hắn sợ tới mức lại vội vàng cúi đầu xuống.

Tuy thế, chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn đã nhận ra danh tính của người đó.

Cũng không phải hắn gặp một lần liền nhớ, chẳng qua là người này cả ngày bị Việt Đế mang theo bên người, bất kể ở nơi nào cũng có thể thấy hắn, khiến người ta không có ấn tượng cũng thật khó.

Nếu nhớ không lầm, hình như hắn tên là Cao Viễn.

Vì sao hắn lại ở cùng một chỗ với Thất hoàng tử? Việt Đế có biết không? Hay là hai người này âm thầm cấu kết? Nghĩ như vậy, hắn vừa định giả vờ sợ hãi, lui vào góc quỳ xuống, lại nghe thấy Cao Viễn từ trên cao cười cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ý vị khó lường: "Công công không có gì muốn nói với ta sao?"

Trận tuyết này, rơi suốt hai ngày mới dừng lại.

Cười thì cười, nhưng kỳ thật ngày đó không thể cùng nhau ngắm tuyết trong hoa viên, trong lòng Tiêu Chiến cũng cảm thấy có vài phần tiếc nuối. Bản thân y cũng không phải là người tính tình không được tự nhiên như Vương Nhất Bác, sẽ nói những gì y muốn nói, cũng không xấu hổ khi thừa nhận chuyện đó.

Vốn định hỏi hắn có thể đi thêm lần nữa hay không, nhưng Vương Nhất Bác không cho phép Tiêu Chiến ở trước mặt hắn nhắc tới "ngắm tuyết", "an bài" các thứ, y đã nhiều lần giải thích mình không có ý chế giễu, nhưng hắn nhất định không cho phép, khiến cho y thập phần bất lực.

Sau sự cố này, cuộc sống của hai người lại trở về như trước. Vương Nhất Bác vẫn đi sớm về khuya, để y một mình trong tẩm cung. Hai ngày nay hắn dường như lại rất bận rộn, mới sáng sớm đã ra cửa, cả ngày không có tin tức, đến tận đêm khuya mới trở về.

Điều này đối với bọn họ thực sự là chuyện bình thường. Ít nhất từ lần đầu tiên Tiêu Chiến đến Đông Cung này, phần lớn thời gian của y đều là như vậy.

Thế nhưng, sau khi trải qua những chuyện gần đây, đặc biệt là chuyện của hai ngày trước, bây giờ lại đột nhiên khôi phục trạng thái ban đầu, Tiêu Chiến mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Hơn nữa, ngày mai chính là lễ hội Thiên đăng mà y đã chờ đợi rất lâu...

Nếu là lúc trước, hẳn là Lý Uy sẽ dẫn y ra ngoài, nhưng gần đây không biết Lý Uy đang bận cái gì, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, mà Vương Nhất Bác thoạt nhìn tựa hồ cũng không có ý định nói cho y biết bất cứ điều gì.

Vậy thì... Ngày mai nên sắp xếp thế nào?

Ôm mối bận tâm như vậy, buổi tối khi Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến liền muốn hỏi hắn một chút.

Đương nhiên cũng không phải hắn vừa trở về đã nói thẳng, chỉ giống như là đang thông báo cho hắn biết: "Ngày mai chính là lễ hội Thiên đăng rồi, điện hạ."

Trong lúc nói chuyện, y ngồi trên giường, hai chân vắt vẻo trên thành giường, màu đỏ trên móng vẫn chưa phai, sắc độ thoạt nhìn vẫn còn rất tươi mới.

Loại Vương Nhất Bác sơn lên cho y chính là sơn móng tay thượng hạng.

Đối phương đang thay y phục, ngón tay thon dài từng chút từng chút cởi thắt lưng, trường bào sẫm màu rơi xuống, lộ ra trung y trắng như tuyết. Hắn nghe vậy chỉ đáp:

"Ừm."

Dừng một chút, như thể đang suy nghĩ, sau đó mới bổ sung: "Để Chu Chính đưa ngươi ra ngoài."

Tiêu Chiến hỏi: "Vậy Lý đại nhân thì sao?"

"Hắn có việc."

"À..." Tiêu Chiến gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cách một lúc lại nói: "Điện hạ hai ngày nay cũng rất bận rộn."

"Không phải ta vẫn luôn rất bận rộn sao."

Hắn câu có câu không trả lời, thay y phục xong liền lên giường. Tiêu Chiến thu chân lại, dịch vào bên trong ngồi, do dự một lát, lại hỏi: "Ngày mai... Điện hạ thật sự không đi sao?"

Mặc dù không ôm hy vọng gì - dù sao lần trước cũng đã bị cự tuyệt. Nhưng vẫn muốn hỏi lại.

Vương Nhất Bác nói: "Ta đi làm gì?"

"Xem lễ hội a. Coi như đi cùng ta?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn y một cái: "Đã nói rồi, ta rất bận."

"Sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Tiêu Chiến kéo tay áo hắn, ngữ khí có chút đáng thương, "Đến lúc đó chỉ có một mình ta chơi thôi sao..."

Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, "Lần trước không phải ngươi cũng đi một mình sao?"

"Không giống nhau."

"Sao lại không giống nhau?"

Đến đây có thể nhìn ra, Vương Nhất Bác căn bản là đang trêu chọc y. Hắn biết rõ Tiêu Chiến đang nghĩ gì và muốn gì, nhưng lại không chịu trả lời, còn là biết rõ vẫn cố hỏi, giống như đùa giỡn trẻ con, thật sự đáng ghét.

Hắn vốn không phải là một người thích lễ hội, huống chi còn là một lễ hội của nước khác mà hắn không thể hiểu được. Theo ý của hắn, Tiêu Chiến tự mình muốn đi, hắn đồng ý cho phép y ra ngoài cũng đã là một sự dung túng lớn rồi, nếu bản thân còn đi theo, đường đường là Thái tử, bởi vì chuyện này chạy ra khỏi cung lại lén lút trở về thì còn ra thể thống gì.

Bất quá, nếu Tiêu Chiến thật sự muốn cùng hắn đón lễ... Cũng không phải là không được.

Trong lòng đã có chủ ý như vậy, nhưng hắn đã đánh giá thấp tâm trạng của Tiêu Chiến lúc này.

Trước kia có lẽ y sẽ mềm giọng cầu xin hắn thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ y sẽ không làm vậy, nhìn ra Vương Nhất Bác đang đùa giỡn với mình, y mím miệng tức giận đấm hắn một quyền.

Một đấm này của y đối với Vương Nhất Bác mà nói không khác gì mèo con gãi ngứa, Thái tử điện hạ bị một quyền vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi nhướng mày. "A, Chiến Chiến đánh người rồi." Hắn nói, "Thật lợi hại!"

Nói thì nói vậy, nhưng đạo lý "biết đủ là đủ" hắn cũng hiểu. Trêu chọc y một lúc, rất nhanh liền dừng lại. Im lặng chốc lát, lại đưa tay ôm Tiêu Chiến đặt trên đùi mình.

"Nhất định muốn ta đi?''

Hắn nắm cằm đối phương, nói: "Ngày mai ta muốn đến thỉnh an mẫu hậu, đã sớm hẹn rồi."

Cằm có chút ngứa ngáy, Tiêu Chiến ngửa mặt lên một cái, nắm lấy ngón tay kia của hắn, "Mất cả ngày sao?"

"Ừm, nói chuyện xong còn phải kiểm tra bài học của Tiểu Thập Lục."

Nghe vậy, Tiêu Chiến rũ mắt xuống, không nói gì nữa.

Hắn luôn có lý do hợp lý.

"Có điều," Vương Nhất Bác đổi chủ đề, lại nói, "Buổi tối vẫn có thể. Ngươi đi chơi với Chu Chính trước, buổi tối xong việc ta đi tìm hai người, như vậy được chứ?"

Nếu muốn đến lễ hội thả đèn trời gì đó, buổi tối chơi hẳn là cũng không sai?

Thả đèn mà, phải đi buổi tối mới đẹp.

Lời này vừa dứt, quả nhiên thấy hai mắt Tiêu Chiến mở to, sáng long lanh như một chú nai con, đáng yêu không tả nổi.

Y kéo tay hắn nắm lấy mấy ngón tay ngoắc lại, lắc lắc hai cái, "Ngươi nói rồi phải giữ lời đấy."

Vương Nhất Bác cười cười, không nói gì. Cứ để y ấu trĩ như vậy đi.

Đùa giỡn một hồi, đã đến lúc tắt nến đi ngủ.

Hai người nằm trên giường, Tiêu Chiến còn đang vui vẻ, lần đầu tiên chủ động cùng hắn nói một chút chuyện cũ, nói cho hắn nghe về lễ hội đèn trời và cách tổ chức lễ hội.

Kỳ thật những thứ này, Vương Nhất Bác đều đã biết. Lần quốc yến đó, Tiêu Chiến đã kể cho Ân Sở nghe, sau đó Ân Sở kể lại cho hắn, kể đến hớn hở vui mừng, muốn người ta không nhớ cũng khó.

Nhưng hắn không ngắt lời Tiêu Chiến, chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh nghe y nói.

Khi Tiêu Chiến nói đến chỗ "Rất nhiều người có tình sẽ thể hiện tình cảm vào ngày này, viết nguyện vọng và tâm ý lên thân đèn, dùng phương thức riêng của mình gửi đi", hắn không khỏi nhớ tới pháo hoa mà Ân Sở đốt vào ngày đó.

Hắn vốn không tin trời không tin mệnh, chỉ tin vào bản thân, không bao giờ có ước nguyện, cũng không bao giờ hy vọng. Ân Sở lúc ấy đem nguyện vọng muốn thành thân với hắn viết lên pháo hoa, mà đối với chuyện của nàng, hắn luôn mang thái độ "tùy ý", chuyện gì cũng tùy ý nàng, để mặc nàng muốn làm gì thì làm, hắn cũng không nói một lời, nhưng trong lòng lại là thái độ khinh thường.

Nhưng mà, giờ phút này nghe Tiêu Chiến nói đến những chuyện này, lại nghĩ vừa rồi y muốn mình cùng đi, không biết sao, trong lòng nảy nở một cảm giác mơ hồ nào đó, khiến trái tim nóng lên.

Nếu như...

Nếu như ngày mai Tiêu Chiến muốn viết gì đó lên đèn để thả, hình như cũng... rất tốt.

Tuyết tan lạnh hơn tuyết rơi. Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến vừa vén rèm giường lên đã thấy rùng mình.

Không ngờ, Vương Nhất Bác vậy mà còn chưa đi - đương nhiên, cũng có thể là bởi vì hôm nay Tiêu Chiến tỉnh dậy sớm hơn thường ngày. Có lẽ là ngày thường y quá mê ngủ.

Vương Nhất Bác đang sắp xếp lại những thứ cần dùng cho ngày hôm nay, thấy thế liếc y một cái, khen ngợi: "Giỏi lắm!"

Tiêu Chiến nói: "Ngày lễ vui vẻ, điện hạ."

... Ừm. Cũng khá có cảm giác nghi lễ.

Hắn gật đầu, "Vui vẻ!"

Không biết vì sao, trên người Tiêu Chiến luôn có một số đặc điểm riêng cực kỳ tinh xảo, phần lớn thời gian có thể không phát hiện thấy, nhưng một khi chú ý tới, ngẫm lại, thật sự là khiến người ta... thật là khó tả.

Có thể dễ dàng hạ độc, cũng có tự tin cứu mạng người trong cơn thập tử nhất sinh, lại cũng có thể giống như một đứa trẻ, chỉ bởi vì một kỳ nghỉ chờ đợi đã lâu mà vui vẻ thức dậy vào sáng sớm, còn chúc người khác một câu "Ngày lễ vui vẻ".

Y có vẻ rất phức tạp, nhưng dường như lại rất đơn giản.

Tựa như hổ phách ngưng tụ thành một con trùng độc. Bên ngoài trong suốt tinh khiết, bên trong loang lổ khó lường, khiến lòng người tò mò, khiến lòng người ngứa ngáy.

Vương Nhất Bác chuẩn bị xong xuôi, đi tới cúi người nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn y một cái. Thanh âm trầm thấp.

"Ta xong việc liền đến."

Tiêu Chiến gật gật đầu. Khi Vương Nhất Bác rời đi, trong lúc vô tình quay đầu y liền nhìn thấy trên lưng ghế cách đó không xa, không biết từ khi nào đã vắt một chiếc áo choàng màu đen khảm lông thật dày, thoạt nhìn rất ấm áp, vừa nhìn đã biết là của Vương Nhất Bác.

Đặc biệt để lại nơi này – là dụng ý gì, không cần nghĩ nhiều cũng biết.

Kỳ thật cũng... rất chu đáo.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay sau khi hạ triều, Vương Nhất Bác sẽ đến tẩm cung thăm Hoàng hậu. Tiểu Thập Lục gần đây chính thức bắt đầu luyện võ, trước đó tiểu tử vốn vẫn náo loạn muốn Vương Nhất Bác dạy mình, nhưng Vương Nhất Bác nào có thời gian. Sau đó đã tìm cho hắn một sư phụ không tồi, đã học được một thời gian nhưng Tiểu Thập Lục vẫn chỉ muốn Vương Nhất Bác dạy mình.

Tiểu tử này sùng bái Thái tử ca ca vô cùng, nói rằng nếu không được Vương Nhất Bác khẳng định thì võ này dù thế nào cũng không học được.

Dưới yêu cầu nhiều lần của Hoàng hậu, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đồng ý dành ra một ngày đến thăm hắn. Thật không khéo, ngày đã hẹn trước này lại chính là ngày hội mà Tiêu Chiến nói.

Bỏ thì nhất định không thể bỏ được, cũng không thể qua loa chiếu lệ. Đệ đệ của mình, vẫn phải nghiêm túc dạy dỗ.

Tiểu Thập Lục đối với việc tập võ khá có hứng thú, khó khăn lắm mới được Thái tử ca ca đồng ý chỉ dạy, đương nhiên sẽ không chịu buông tay, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, Vương Nhất Bác đối với tiểu tử này từ trước đến nay rất có kiên nhẫn, cả một ngày hết hỏi lại đáp, trả lời những thắc mắc của hắn, mãi đến khi trời sắp tối mới kết thúc.

Vốn cảm thấy có thể đến sớm một chút... Tuy nhiên, tới nơi có lẽ trời cũng chưa tối lắm, cũng không tính là quá muộn.

Vương Nhất Bác trở về tẩm cung, đang muốn thay y phục rồi lại đi, vừa vào cửa đã thấy một người quỳ một gối cung kính hành lễ. Chính là Lý Uy đã mấy ngày không gặp.

Nhìn thấy hắn, Vương Nhất Bác cũng không quá ngạc nhiên. Buổi chiều có người đến báo, nói Lý đại nhân đã trở về. Có điều, lúc đó hắn cũng không thể rời đi ngay, liền để cho Lý Uy nghỉ ngơi trước. Mấy ngày nay bôn ba nhất định cũng rất vất vả.

Hiệu suất làm việc của Lý Uy luôn rất cao. Điều tra những chuyện liên quan phía sau màn chắn, người bình thường phải mất mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tra ra được, Lý Uy đương nhiên không cần lâu như vậy, Vương Nhất Bác dự liệu hắn sẽ trở về sau hai ngày, quả nhiên.

Có một chuyện hắn vẫn chưa nói cho Tiêu Chiến biết.

Ngày mai - chính là ngày thứ hai của lễ hội đèn trời, cũng là ngày giỗ Hoàng tỷ của hắn.

Thời điểm lúc nói với Tiêu Chiến, hắn chỉ mơ hồ nói "qua mấy ngày", nhưng cụ thể là bao lâu thì không nói rõ. Tiêu Chiến cũng không hỏi.

Cho nên lúc đầu từ chối, ngoại trừ nguyên nhân khác, chủ yếu là vì chuyện này.

Từ lâu hắn đã lên kế hoạch trộm một văn kiện trong Ngự thư phòng của Việt Đế vào ngày này. Hai ngày nay bận rộn như vậy, chính là vì để chuẩn bị những bước cuối cùng. Gần đây Lý Uy biến mất là vì còn một vài vấn đề nhỏ cần điều tra và sắp xếp.

Kế hoạch này không phải chuyện nhỏ, trước khi sự thành, hắn vốn không nên phân tâm, càng không nên chuốc lấy phiền phức.

Mà thôi, dù gì cũng đã đồng ý với y rồi.

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng bước vào cửa, thuận miệng hỏi: "Kết quả thế nào?''

"Đã sắp xếp lại thành sách, đợi điện hạ xem qua." Lý Uy đi theo phía sau hắn nói.

"Ừm."

"Điện hạ." Lại nghe Lý Uy nói tiếp, "Còn có một chuyện, thuộc hạ cho rằng nên bẩm báo trước."

"Nói đi."

"Chuyến đi này của thuộc hạ, còn có một thu hoạch ngoài ý muốn." Hắn châm chước nói, "Người truy sát điện hạ một năm trước, đã tìm được."

Người đã truy sát hắn một năm trước...

Vương Nhất Bác có chút ngoài ý muốn.

Hắn dừng bước, Lý Uy cũng dừng theo. Hai người đứng ở hành lang dài nối giữa hai điện, gió rét thổi ào ào.

"Là ai?"

"Là... người của Cao đại nhân."

——————

Mi Hoa:

Người truy sát Vương Nhất Bác một năm trước, các bạn còn nhớ chứ? Điện hạ bị đuổi giết, trên đường chạy trốn liền gặp được nương nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play