Sau nửa đêm, trời đổ mưa. Khung cửa sổ màu đỏ thẫm được bao phủ bởi một tầng hơi nước, bên ngoài sắc trời tối sẫm, rèm che nhẹ nhàng lay động. Không lâu sau, một bàn tay khớp xương rõ ràng từ trong vươn ra, có người vén rèm bước xuống giường.
Vương Nhất Bác ngủ không được lâu.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến tâm tư hắn rối bời nên càng ngủ ít hơn, điểm này trái ngược hoàn toàn so với Tiêu Chiến.
Kéo rèm che lại, hắn khoác áo choàng ra khỏi phòng.
Nơi ở của Tiêu Chiến thật ra cũng không tệ lắm, dù sao cũng là một chốn trong hoàng cung, nhưng nếu so với cung vàng điện ngọc của phi tần khác lại có vẻ tồi tàn. Vương Nhất Bác đi tới tiền sảnh, kéo một cái ghế, liếc mắt nhìn thấy trên mặt ghế có đôi chỗ vì sử dụng lâu năm mà tróc sơn, hắn nhíu mày nhưng cũng không nói gì, xốc vạt áo lên ngồi xuống.
"Điện hạ." Là giọng của Lý Uy, "Sao người đã dậy rồi?"
Trên bàn có trà đã lạnh, Vương Nhất Bác rót một chén: "Ngủ không được."
Khi ở một mình, gương mặt hắn thường không có biểu cảm gì. Hắn trời sinh có đôi lông mày rậm rạp và đôi mắt lạnh lùng, lúc cười lên trông khá tà ác, lúc không cười lại có vẻ u ám, cả người lúc nào cũng lạnh lẽo. Chén trà trong tay bị hắn xoay qua xoay lại.
Lý Uy hỏi: "Người lại phiền lòng sao?"
"Có hơi."
Thân hình chợt lóe, Lý Uy từ trong bóng tối đi ra.
"Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, điện hạ tối nay đến đây, thật sự không ổn." Hắn nói, "Cho dù thế nào cũng nên chờ mọi chuyện kết thúc rồi lại đón nương nương qua."
Vương Nhất Bác không nói gì.
Lúc trước hắn nói với Tiêu Chiến qua hai ngày lại đón y đến Đông cung, vốn dĩ cũng định như vậy.
Bởi vì hắn có một việc phải làm. Một việc quan trọng và nguy hiểm.
Vào ngày giỗ của Ý An công chúa – Hoàng tỷ của Vương Nhất Bác, Việt Đế sẽ đến cung của Hoàng hậu.
Người trong triều biết Hoàng đế và Hoàng hậu bất hòa, tuy không ai dám nói nhưng trong lòng đều biết rõ, ngoại trừ một vài trường hợp cần thiết, Việt Đế bình thường hầu như không đến chỗ Hoàng hậu. Chỉ có vào ngày giỗ của Ý An công chúa, dù chỉ là hình thức nhưng Việt Đế nhất định sẽ đến, cùng ăn cơm nói chuyện với Hoàng hậu.
Vào ngày này Việt Đế sẽ không ở ngự thư phòng, Vương Nhất Bác đã sớm lên kế hoạch nhân cơ hội trộm đi một văn kiện năm đó của Việt Đế.
Mấy ngày nay bận rộn như vậy cũng là vì nguyên nhân này. Đây là một kế hoạch lớn, hắn có quá nhiều việc cần phải sắp xếp, chuẩn bị. May mà hiện tại có Cơ Vô, có thể giúp hắn rất nhiều. Mấy ngày trước Cơ Vô đã nghĩ cách khống chế thái giám quản sự trong cung, bản thân hắn dịch dung giả làm người này. Ngoài ra còn chế tạo rất nhiều mặt nạ da người, đến lúc đó, cho dù hành động thất bại cũng không đến mức trực tiếp bại lộ thân phận.
Vốn định sau khi mọi chuyện lắng xuống mới đón Tiêu Chiến qua, nhưng tối nay Vương Nhất Bác lại đến.
Lý Uy không có quyền can thiệp vào quyết định của Thái tử, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không lên tiếng khuyên can. Lúc này đón Tiêu Chiến đi Đông cung, thật sự không phải là quyết định sáng suốt, dù sao không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ phát sinh, để Tiêu Chiến ở lại chỗ của y trước mới là ổn thỏa nhất.
Vương Nhất Bác sao lại không biết, chỉ là...
Chỉ là không thể chờ được. Không biết từ lúc nào, ý nghĩ muốn giữ Tiêu Chiến trong tẩm điện càng thêm mãnh liệt. Mấy ngày nay trở về tẩm điện nhưng không có Tiêu Chiến ở đó, hắn luôn cảm thấy trống vắng. Kể từ khi hiểu chuyện đến giờ, hắn rất ít khi có cảm giác mất mát, nhưng mấy ngày nay, cảm giác này ngày càng sâu sắc, vô cùng xa lạ, lại khó có thể xem nhẹ. Giống như một cây kim dài cắm sâu trong tim, không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào lập tức khó chịu.
Đêm qua đến đây một chuyến cũng không thể làm dịu cơn khát của hắn, ngược lại khiến hắn càng thêm phiền muộn. Phiền muộn đến mức không thể chịu đựng được tẩm điện đêm nay không có Tiêu Chiến.
Bây giờ hắn chỉ muốn đón người qua.
Chứng kiến hắn trưởng thành, Lý Uy tất nhiên cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
"Điện hạ, tâm người loạn rồi." Hắn nói. "Cứ tiếp tục như vậy thì không được. Người xưa nay luôn là người lý trí nhất."
Ngón tay khẽ gõ nhẹ trên bàn, Vương Nhất Bác nói: "Ta biết."
"Nếu đã biết, vì sao..."
"Lý Uy." Vương Nhất Bác ngắt lời hắn, thản nhiên nói, "Ta cảm thấy, ta không đợi được ngày sự thành."
Nghe vậy, trong lòng Lý Uy nhất thời cả kinh.
"Vậy ý của người là...?"
Vương Nhất Bác trầm mặc uống trà, không đáp, biểu tình không thể thấy rõ.
Mưa đã ngừng. Nhưng trời còn chưa sáng, sương mù dày đặc, thỉnh thoảng vài trận gió kèm sương mù thổi tới, lạnh thấu xương.
Bên trong vang lên một âm thanh rất nhẹ, lại có người từ trong phòng đi ra.
"Điện hạ?"
Là thanh âm của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nghe thấy liền đứng bật dậy. Vừa nghe Tiêu Chiến gọi hắn liền cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, người này lại để chân trần chạy ra.
Trời lạnh như vậy, trong đầu y rốt cuộc đang nghĩ gì chứ.
Tiêu Chiến bị hắn ôm lên, sửng sốt một chút, sau đó đưa tay choàng lên cổ hắn, còn giúp hắn giữ lấy ngoại bào khoác trên vai, tránh bị trượt xuống, cất tiếng: "Ta tưởng ngươi đi rồi."
Lý Uy đã lặng yên không tiếng động ẩn thân. Vương Nhất Bác vừa ôm y đi vào phòng vừa nói: "Thói quen này của ngươi nhất định phải thay đổi."
"Điện hạ."
"Ừm."
"Ta vừa mới nằm mơ, chợt nhớ ra," Tiêu Chiến vươn tay đùa nghịch hàng nút bằng ngọc trên cổ áo hắn, "Qua mấy ngày nữa chính là lễ thả đèn trời."
"Đại Tấn không có lễ hội thả đèn trời."
"Lâu Lan thì có, năm năm mới tổ chức một lần, năm nay vừa đúng lúc."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Chiến đã được đặt trở lại giường, Vương Nhất Bác cũng cởi ngoại bào nằm bên cạnh.
Hắn nhàn nhạt nói: "Cho nên?"
"Ta muốn xuất cung đi chơi."
"... " Vương Nhất Bác chỉnh lại góc chăn, không trả lời.
Một lát sau, hắn mới nói: "Đã ở Đại Tấn thì đừng nhớ thương những thứ ở Lâu Lan nữa."
"Nhưng ta thật sự rất nhớ..." Tiêu Chiến nói, "Lễ thả đèn trời là lễ hội rất quan trọng."
Xét cho cùng, hai nước có tư tưởng và văn hóa khác nhau, ở những phương diện này, Vương Nhất Bác cũng không thể đồng cảm với y. Giống như lúc trước nghe nói "Tuyết rơi là phước lành", "Thành thân không mặc hồng y", đều là những thứ Vương Nhất Bác không thể lý giải. Tương tự như vậy, hắn hiện tại cũng không thể hiểu được vì sao Tiêu Chiến lại muốn đón lễ hội này đến vậy.
Đại Tấn căn bản không có thứ này... Vậy y một mình tổ chức thì còn có ý nghĩa gì? Không có hoạt động cũng không có bầu không khí.
Vương Nhất Bác nói: "Tùy ngươi."
Hắn hiện tại so với trước kia dễ nói chuyện hơn nhiều - ít nhất, so với tình huống lần trước được cho phép xuất cung, thật đúng là khác nhau một trời một vực. Tiêu Chiến cao hứng ôm lấy hắn, dừng một chút, lại nói: "Điện hạ đi cùng ta đi."
"Được một tấc lại muốn tiến một thước." Vương Nhất Bác liếc y một cái: "Ta rất bận."
Có lẽ trong lòng cũng rất rõ, Vương Nhất Bác quả thật không có khả năng cùng y đi chơi, Tiêu Chiến không dây dưa nhiều nữa. Dù sao, có thể dễ dàng được cho phép xuất cung như vậy, y đã rất thỏa mãn rồi.
Trời còn chưa rạng, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến đến Đông cung.
Sau khi trở lại cung điện, một khắc cũng không nghỉ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiêu Chiến sau khi vuốt ve chơi đùa với Đan Đan đã lâu không gặp, liền đến mật thất xem tình hình của Mông Triết.
Phương thuốc mà y phối lúc trước có bảo Lý Uy mang tới, cũng không biết hắn có dùng hay không.
Xuống cầu thang, Mông Triết đang luyện kiếm bên trong. Vách tường đầy vết chém, sâu cạn ngang dọc, không khó để nhận ra mức độ luyện tập của hắn.
Kiếm pháp của hắn rất nhuần nhuyễn, tựa như nước chảy mây bay, uyển chuyển lại mạnh mẽ. Tiêu Chiến không quấy rầy hắn, ngồi xuống bậc thang quan sát.
Ngược lại Mông Triết luyện xong mấy chiêu liền quay sang nhìn y một cái, đầu tiên là kinh ngạc, dù sao mấy ngày trước Tiêu Chiến cũng không xuất hiện, nên hắn chủ động mở miệng: "Làm gì vậy?"
"Thật bất lịch sự!" Tiêu Chiến chống cằm nhìn hắn luyện kiếm, nói: "Ngươi nên nói là, cảm ơn đại phu, bây giờ ta đã có thể luyện kiếm rồi."
"......"
"Mấy ngày nay thấy thế nào?"
Mông Triết hô một tiếng liền thu kiếm, tàn phong đảo qua lòng bàn chân Tiêu Chiến, lay động vạt áo dưới chân y trong chốc lát.
"Không tệ." Mông Triết nói, hắn dừng một hồi, có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nói một câu: "Đa tạ."
Tiêu Chiến cười cười.
"Nhìn ra được ngươi hiện tại rất vui vẻ."
Lời này là thật. Đã hai năm không cầm kiếm, lại nghe nói thương thế trầm trọng như vậy, suýt chút nữa cho rằng mình sẽ thành một phế nhân, không ngờ hôm nay còn có thể hồi phục, dần dần lấy lại phong độ trước kia.
Đối với Tiêu Chiến, hắn đương nhiên cảm kích.
Tuy rằng ngoài miệng vẫn không thể thốt ra lời đàng hoàng... Sau này đành tìm cơ hội trả ơn y bằng hành động thiết thực vậy.
Đang nghĩ như thế, lại nghe Tiêu Chiến bên kia nói: "Nhưng ta đoán ngươi sắp không vui vẻ nổi rồi."
"Cái gì?"
Tiêu Chiến chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một thứ giống như túi thơm.
"Ta muốn đánh thức bằng hữu của ngươi." Y nói, "Hy vọng Mông tướng quân phối hợp một chút."
Bận rộn xong việc nên làm, Vương Nhất Bác theo thường lệ đến cung điện Hoàng hậu thỉnh an. Gần đây vào đông, thân thể Hoàng hậu không được tốt lắm, vẫn luôn không khoẻ, cho nên Vương Nhất Bác mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm bà.
Nhưng hôm nay rất trùng hợp, ở trong tẩm cung của Hoàng hậu ngoài ý muốn gặp được Nghi phi cũng đến thăm.
"Thái tử điện hạ!" Nàng lên tiếng chào hỏi.
"Nghi phi nương nương." Vương Nhất Bác cũng đáp lễ.
Hắn không ngờ lại gặp người khác, lại còn là phi tử. Hoàng hậu và phi tần nói chuyện, hắn là đại nam nhân, cũng không thích hợp, Vương Nhất Bác từ trước đến nay tương đối chú trọng những thứ này, nên chỉ chào hỏi vài câu liền định rời đi.
Đang muốn xoay người, bỗng nhiên thoáng thấy một cái vòng bạc trên cổ tay Nghi phi.
Thấy hắn nhắc tới chuyện này, Nghi phi rất cao hứng, đưa tay vuốt ve vòng tay kia, ngữ khí ngọt ngào: "Là bệ hạ thưởng cho ta đó!"
Vương Nhất Bác cười cười: "Ồ?"
Hoàng hậu cũng nói: "Là muội muội mới được thưởng sao? Ta chưa bao giờ thấy muội mang nó trước đây."
Nghi phi tính tình ngây thơ tùy tiện, không cảm thấy trước mặt Hoàng hậu nói những chuyện này có gì không thích hợp, rất vui vẻ tiếp tục: "Hôm qua ta đến ngự thư phòng tìm bệ hạ, nhìn thấy cái vòng tay này, cảm thấy rất thích, liền quấn lấy bệ hạ xin người ban thưởng, cho nên ngài liền cho ta."
Việt Đế rất sủng ái Nghi phi. Nói chung, yêu cầu của nàng miễn là không quá đáng hắn đều sẽ đáp ứng. Bột thuốc trong vòng bạc này hắn đã tìm một cái bình nhỏ an bài thỏa đáng, chỉ còn lại một cái vòng tay trống rỗng, giữ cũng vô dụng, vừa lúc Nghi phi nhìn thấy, nũng nịu đòi ban thưởng, hắn liền thuận tay tặng cho nàng. Nghi phi đương nhiên không biết uẩn khúc phía sau, chỉ cảm thấy mình lấy được một thứ yêu thích từ lâu nên vui vẻ vô cùng.
"Lúc trước thấy trên tay Tiêu phi đeo, ta rất thích, nhưng hỏi xin mãi mà hắn vẫn không cho ta. Ta vẫn luôn nghĩ về nó, không ngờ lại có được từ bệ hạ!"
Vương Nhất Bác nói: "Ra vậy..."
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình, giống như chỉ thuận miệng tán gẫu một đề tài không quan trọng, cuối cùng hành lễ: "Mẫu hậu, Nghi phi nương nương. Nhi thần còn có việc quan trọng, trước tiên cáo lui."
————
Mi Hoa:
Nghi phi này đã từng nhắc qua, có thể xem lại chương 13, nàng vẫn luôn muốn có cái vòng tay này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT