Tiêu Chiến vừa nói vừa đứng lên. Đan Đan bị bỏ lại trên đất, tiếng chuông thanh thoát vang lên, nó hiếu kỳ, chân trước không ngừng lôi kéo, lại cúi đầu cắn cắn, rốt cuộc không biết thế nào, ngã sóng soài, nằm ngây ra đất. Nhìn nó ngốc nghếch như vậy, đến Vương Nhất Bác cũng muốn trêu, hắn ngồi bên kia cười gằn một tiếng.
"Y hệt ngươi."
Tiêu Chiến đang định dỗ dành Đan Đan, nghe vậy vội phản bác: "Có chỗ nào giống ta chứ."
"Ngốc."
"Không có."
"Không có à?"
Vương Nhất Bác cười cười, "Lần trước uống say mượn rượu làm càn đúng không?"
Hắn nhắc lại chuyện này, Tiêu Chiến không nói nữa, tiếp tục yên lặng vuốt ve hổ con.
Hắn nói tiếp: "Tửu lượng kém như vậy mà cũng dám uống, uống đến say khướt, ôm người không buông, đẩy cũng không đẩy ra được, lúc đó ngươi nên tự nhìn mình xem đã biến thành cái gì."
Rõ ràng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện ấy, lúc này có cơ hội lại níu lấy không tha.
Tiêu Chiến không nhớ rõ, chỉ mơ hồ cảm giác đã làm chuyện gì xấu, nhưng cũng chỉ là vài lời và việc không mấy quan trọng, cũng không tiết lộ chuyện gì không nên tiết lộ, nên y sớm đã quên, không còn nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác lại nhắc đến, đứng ngay trước mặt y nói những lời này, khó tránh khiến người khác nghe không vào. Tiêu Chiến ngừng một chút: "Đừng nói nữa."
"Bây giờ biết xấu hổ rồi," Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc y, "lúc uống thật lợi hại."
Lời nói ngày càng không buông tha. Trời sinh giọng hắn lạnh lùng, lúc này lại trầm trầm, tràn đầy ý vị cười giễu.
Tiêu Chiến: "Ngươi còn nói nữa."
"Còn nói nữa thì thế nào?"
Tiêu Chiến không thắng được hắn, phồng má một lúc, thế mà lại rướn người đưa tay đánh hắn một cái. Lúc này y đang ngồi xổm bên chân Vương Nhất Bác, đánh xuống đùi Vương Nhất Bác, không có chút sức nào, yếu ớt, ngược lại trông giống như đang quyến rũ.
Đương nhiên y không có ý đó —— tuy tức giận nhưng rốt cuộc vẫn không dám đánh quá mạnh.
Vương Nhất Bác nhếch mày.
"Ngươi bây giờ lớn gan nhỉ."
Hắn vừa nói vừa đứng lên. Tiêu Chiến vừa rồi dám đánh hắn, lúc này thấy vẻ mặt lạnh lẽo kia, lập tức rụt người lại. Vương Nhất Bác cũng vươn tay, bắt trọn kẻ đang muốn trốn về sau vào lòng.
Tiêu Chiến lại càng hoảng sợ, vô thức ôm cổ hắn, theo cử động của Vương Nhất Bác, cứ như vậy không nhanh không chậm đi vào nội thất.
"Điện hạ."
Thân thể yếu ớt đáp xuống đệm giường, lúc này Tiêu Chiến như mất hết sức lực, chống nửa người dậy ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt sáng màu dưới ánh đèn vô cùng kiều diễm.
Còn có thể nói gì nữa, Vương Nhất Bác cúi người, chôn vùi toàn bộ những lời định nói vào khoảng chạm đôi môi.
Giữa những nụ hôn, Tiêu Chiến rủ mắt, mơ hồ nhớ lại bọn họ đã rất lâu không hoan ái.
Hơn nữa không biết bắt đầu từ lúc nào, Vương Nhất Bác trên giường đã không còn thô bạo như trước.
Y thở hổn hển, Vương Nhất Bác vùi mặt trước ngực y, nội bào trắng bị xé toạc, lộ ra hai đầu nhũ đỏ ửng, bị Vương Nhất Bác ngậm lấy trêu đùa, lồng ngực Tiêu Chiến phập phồng, níu chặt tấm chăn đến nhăn nhúm.
Thân thể này của y sớm đã bị Vương Nhất Bác trêu đùa quen, mẫn cảm vô cùng, chỉ mới liếm mút nhũ hoa đã không chịu nổi, chân y cong lên, vô thức cọ loạn bên hông người trên thân. Vương Nhất Bác tìm được huyệt mềm, ngón tay thăm dò nơi tư mật, thân thể Tiêu Chiến dần run rẩy, nơi ấy rất nhanh trở nên ướt át dinh dính.
"Muốn?" Vương Nhất Bác hôn cổ y, thanh âm trầm thấp.
Tiêu Chiến mở to đôi mắt ngập nước, cắn cắn môi, vô tình lộ ra thần sắc câu nhân thường thấy trên giường. Dáng vẻ bị ức hiếp một chút, đôi mắt ửng hồng, nước mắt trong veo dâng lên, sợ hãi nhìn hắn, kiều diễm mềm mại vô phương ứng đối, cho dù là nam tử tự cao không loạn cũng phải dậy sóng.
Vương Nhất Bác vừa nãy còn có tâm tư trêu đùa y, bị dáng vẻ này làm cho khí huyết dâng trào, bắt lấy hai chân y nâng lên.
"Ô."
dương v*t thô to không hề báo trước mà tiến thẳng vào đến tận cùng, khi rút ra kéo theo nước ướt đẫm trong huyệt mềm. Tiêu Chiến nức nở một tiếng, đưa tay muốn choàng cổ hắn, nhưng vết thương trên tay vẫn chưa khỏi, chưa đưa lên được bao lâu đã bất lực hạ xuống.
Hai chân y bị Vương Nhất Bác mở rộng ra, dương v*t không ngừng rút ra lại chen vào huyệt mềm, nước tràn theo từng cử động, cặp mông trắng tuyết rất nhanh bị va đập đến đỏ hồng.
"Sâu quá..."
Tiêu Chiến thất thần thì thào. Y hệt như mật đào chín mọng, chạm nhẹ cũng bóc vỏ chảy nước, chỉ có thể nằm run rẩy trên giường, đôi chân mảnh khảnh đong đưa không ngừng giữa không trung, vòng chân chuông bạc cũng vang vọng theo hòa cùng âm thanh rên rỉ mê loạn, cùng tiếng nước giao hợp nơi hạ thân, phóng đãng đến cùng cực.
Y rất nhanh bị đâm đến bắn, ngón chân cuộn chặt, vô lực thở dốc.
Vương Nhất Bác hôn cằm y, thể trạng Tiêu Chiến mau chảy mồ hôi, bị trêu đùa không bao lâu đã ra mồ hôi nhễ nhại, hai má phấn hồng, suối tóc ướt đẫm dính thành từng lọn trên cổ, tình sắc mê người. Nhưng y không biết, cứ yếu ớt đẩy Vương Nhất Bác nói không được, ngược lại cực kỳ giống như nửa chống cự, nửa hoan nghênh.
Vương Nhất Bác lật người y lại, huyệt mềm vừa qua cao trào mẫn cảm lạ thường, hạ thân một lần nữa tiến đến, chôn chặt lấp đầy, bên trong ngập tràn nước. Hắn giữ lấy da thịt mềm mại trơn nhẵn, nâng hông y lên đâm vào mãnh liệt, lúc động tình hắn thường không nói gì, chỉ phát ra tiếng thở dốc trầm thấp khiến người nghe huyết mạch sôi sục.
Tiêu Chiến loạng choạng cúi thấp đầu, môi mềm đỏ mọng hé mở, nước bọt tràn ra từ khóe miệng kéo thành một sợi chỉ bạc, lắc lư theo chuyển động của thân thể.
Mỹ nhân bị thưởng thức tan ra thành một vũng nước xuân, trong ngoài tràn ngập hương vị ngọt ngào. Huyệt tâm bị đâm vừa xót vừa tê, không biết qua bao lâu, đến khi thần trí Tiêu Chiến có chút mơ hồ, Vương Nhất Bác mới giải phóng tất cả vào bên trong y.
"Ưm ha..." Bên trong ngập tràn tinh dịch, vách tràng Tiêu Chiến co rút, mông run run vài lần, cuối cùng lại đến cao trào.
Cả người y rã rời, đến quỳ cũng không quỳ nổi, toàn thân nhễ nhại bóng loáng, da thịt bị tình dục hấp hồng, huyệt mềm ướt át no đầy, d*m thủy hòa với tinh dịch, nhếch nhác vô cùng.
Trong lúc ý thức mông lung, y chỉ cảm nhận được Vương Nhất Bác đang bế mình lên, cứ nghĩ hắn muốn làm một lần nữa, nhưng đối phương chỉ đơn giản ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn dọc xuống từ trán, Tiêu Chiến không còn sức, mềm nhũn tựa trước ngực hắn, mơ mơ màng màng cùng hắn hôn môi.
"Điện hạ.." Y khẽ gọi.
"Ừ."
Vương Nhất Bác đáp. Hắn hôn mặt Tiêu Chiến, thanh âm vang rất gần, có cảm giác chân thật không rõ.
Chờ một lát mà không nghe gì, hắn lại hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao cả..." Tiêu Chiến nghiêng mặt, vùi mặt vào hõm vai hắn.
Chỉ cảm thấy, quá mức dịu dàng. Dịu dàng đến xa lạ, không còn giống với Vương Nhất Bác nữa.
....
Làm một trận kịch liệt như thế, tất nhiên lại phải tẩy rửa một phen. Nhưng Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi, căn bản là bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, đều nhờ Vương Nhất Bác ôm đi tắm gội, tắm xong lại ôm về, Thái tử điện hạ hiếm khi kiên nhẫn hầu hạ người khác, đến khi thu dọn xong, đêm cũng đã khuya.
Rèm giường hạ xuống. Tiêu Chiến ngủ phía trong, cảm giác Vương Nhất Bác thu dọn xong nằm xuống bên cạnh.
Cách nhau rất gần, chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm đến bờ vai hắn.
Rõ ràng đã làm những chuyện thân mật rồi... Nhưng chẳng biết tại sao, giờ khắc này cùng giường chung gối, ngược lại khiến người ta cảm thấy không quá thoải mái.
Trong bóng tối, Tiêu Chiến mở mắt ra.
Xung quanh thật yên tĩnh. Rèm giường đã hạ xuống, tối đen không nhìn rõ năm ngón tay. Đến hình dáng của Vương Nhất Bác y cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận hắn đang nằm cạnh không xa, động nhẹ là có thể tìm được.
Y ngẩn ngơ một hồi trong bóng tối, cảm giác bối rối lúc trước cuối cùng lại dâng lên, vậy nên Tiêu Chiến một lần nữa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Đệm chăn khẽ động, y nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nhất Bác.
___________
Mi Hoa:
Chương 20, một bước ngoặt hoàn mỹ
Mọi người có phát hiện không, điện hạ hiện giờ chịu khoanh tay bó gối rồi, không còn kiểu nói chuyện như trước, cũng không quá đùa cợt lão bà, quy củ hầu hạ lão bà tắm gội, trở về ngoan ngoãn đi ngủ, dần dần thành thật...
Đương nhiên nếu như bạn hỏi hắn thích nương nương à, hắn chắc chắn sẽ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại bạn có bị ngốc không, làm sao có thể chứ
Sau này không cần hỏi thêm chuyện nương nương động tâm hay chưa, tuy rằng tôi miêu tả nương nương tương đối nhiều, nhưng mọi người đừng quên, điện hạ cũng là nam nhân suất khí toàn năng mị lực tối đa được rất nhiều cô nương yêu thích! Một nam nhân như vậy mà dịu dàng thì chính là chí mạng! Chí mạng!
Nhưng, động tâm là một chuyện, có xuống tay hay không lại là một chuyện khác.
Cảm ơn mọi người thả tim ở chương trước
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT