Buổi sáng Tần Thi sau khi thức dậy chỉ cảm
thấy thần thanh khí sảng, ngay cả cảm giác không khoẻ nghỉ lễ (đến
tháng) mang đến cũng đã biến mất.
Nhưng tâm tình tốt không duy trì vài giây, Tần Thi từ trên giường xuống, mới vừa đứng lên đột nhiên cứng lại rồi.
Sắc mặt cô tối sầm, cầm lấy một cuộn giấy vệ sinh sau đó chậm rãi di
chuyển, gian khổ đi vào nhà vệ sinh ở góc trong viện Lục gia.
Năm 80 vẫn là thời đại mua cái gì cũng phải có phiếu, phiếu băng vệ sinh
càng là không thể nào tồn tại trong mắt người thường, thậm chí rất nhiều người nông thôn cũng không biết loại đồ vật này tồn tại.
Tần Thi hôm trước tới thời điểm nghỉ lễ, thật sự là hỏng mất tại chỗ, cô không
cách nào mang đai nguyệt sự của nguyên chủ, mà là một lần nữa tìm vải ra tùy tiện vá một chút, làm mấy cái mới, sau đó dùng giấy vệ sinh vô cùng xa xỉ đệm lên.
Giấy vệ sinh bây giờ, cũng rất đáng giá, Tần Thi loại này nếu như bị những người khác trong thôn biết, là phải bị phun phá của.
Dù sao rất nhiều người còn đang dùng tro cỏ.
Tần Thi ngẫm lại đều cảm thấy da đầu tê dại, may mắn trong ngăn tủ nguyên
thân có một cuộn giấy vệ sinh, bằng không cô thật sự phát điên.
Chẳng qua so với đời trước tốt hơn chính là, cơn đau đi kèm theo ngày đầu
tiên nghỉ lễ đời trước biến mất, nghỉ lễ của nguyên thân tuy rằng có
chút không quy luật, nhưng hoàn toàn không đau, cái này khiến cho Tần
Thi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi nhà vệ sinh xong đi ra, Tần Thi liền
gặp mẹ Lục, bà vội vàng tiếp đón cô: “Ni Nhi, nước ấm và cơm đều nấu
xong rồi, mau tới rửa mặt ăn cơm.”
Tần Thi lên tiếng, về phòng thả đồ đạc nhanh rửa mặt.
Cơm sáng là trứng gà nấu nước đường đỏ, trong chén mẹ Lục cho cô kia ước
chừng có bốn quả trứng, Tần Thi thụ sủng nhược kinh: “Đây cũng quá nhiều rồi, con ăn không hết.”
Mẹ Lục giả vờ tức giận, “Ăn không hết cũng phải ăn! Đều là thứ tốt, ăn xong con sẽ ấm áp.”
Tần Thi sững sờ, thấy ánh mắt mẹ Lục cười tủm tỉm, trong lòng đột nhiên ấm áp.
Vừa mới đi nhà vệ sinh, mẹ Lục nhìn thấy trong tay cô cầm một cuộn giấy vệ
sinh, phỏng chừng là phát hiện nghỉ lễ mình tới, cho nên mới nấu trứng
gà nước đường đỏ.
Cha mẹ tiện nghi đời trước và đời này đều không đáng tin cậy, nhưng không nghĩ tới cô vậy mà ở trên người mẹ Lục trải
nghiệm loại quan tâm của người thân này.
Tần Thi lập tức không hề chối từ, bắt đầu vùi đầu khổ ăn. Đường đỏ giống như để có chút lâu, đầu lưỡi Tần Thi mẫn cảm có thể nếm được một ít mùi lạ, nhưng cô lại ăn
thơm ngọt.
Sau khi ăn ba quả trứng gà Tần Thi thật sự ăn không vô, nhưng ngẫm lại đây là một mảnh tâm ý của mẹ Lục, bèn cắn răng ăn.
Sau khi ăn xong, quả nhiên thấy mẹ Lục nở nụ cười hài lòng.
Mẹ Lục: Đứa nhỏ này có thể ăn, có phúc!
Tần Thi: Xuyên qua tới nay ăn một bữa ngon nhất, no nhất.
Ăn xong cơm sáng, thì mẹ Lục bận rộn thu xếp, cho dù không có thứ gì phải
chuẩn bị, nhưng bà vẫn xoay còng, chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng trên đường
cho hai người Tần Thi.
Đời trước Tần Thi quanh năm sống một mình, cha mẹ ở nước ngoài, từ nhỏ đến lớn đều là bảo mẫu chuẩn bị đồ đạc cho
cô, đâu gặp qua loại trường hợp này.
Cô nhìn mẹ Lục chỉ huy Lục Trạch Thiên xoay quanh, khóe miệng không khỏi gợi lên, cô rất thích loại hơi thở khói lửa này.
Chuẩn bị xuất phát, mẹ Lục đột nhiên kéo Lục Trạch Thiên qua, vào nhà không biết nói mấy thứ gì đó.
Tầm mắt hai người không hiểu sao va chạm, Tần Thi thuận miệng vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Trạch Thiên không nói chuyện, lắc lắc đầu ý bảo không có việc gì, nhận lấy bọc đồ trong tay cô, “Tôi cầm là được rồi.”
Hành lý không nhiều lắm, tổng cộng chỉ hai bao bọc, Lục Trạch Thiên sức lực
lớn, một tay xách một bao không hề áp lực, Tần Thi cũng vui vẻ nhẹ
nhàng, không khách khí.
“Cảm ơn.”
“Không có việc gì.”
Lục Trạch Thiên xách theo hai bao bọc ra cửa, đặt lên trên xe bò ngừng ở cửa.
Tần Thi mang túi xách của mình, nhìn bóng dáng Lục Trạch Thiên, đột nhiên phát hiện lỗ tai anh rất đỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu, nghĩ thầm lỗ tai Lục Trạch Thiên rất mỏng.
Ánh mặt trời chiếu một cái liền đỏ lên.
Xe bò là cha Lục thuê, bằng không hôm nay người ta không đi trấn trên, bò còn phải xuống ruộng làm việc.
Tần Thi và Lục Trạch Thiên ngồi trên xe bò, lưu luyến phất phất tay với cha mẹ Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên: "Ch mẹ, hai người trở về đi, đến nơi rồi con viết thư cho hai người.”
“Được, trên đường cẩn thận một chút! Con chăm sóc Nhị Ni nhiều chút nghe thấy
không!” mẹ Lục lau lau nước mắt, biết được Nhị nhi bận rộn, chuyến đi
này sợ là mấy năm tới không gặp được.
“Con biết rồi, yên tâm đi.” Lục Trạch Thiên lên tiếng.
“Cha mẹ, hai người chăm sóc tốt bản thân mình, có thời gian con mang bọn nhỏ trở về xem hai người.” Tần Thi nói với bọn họ.
"Được được được, đi đi đi đi.” Mẹ Lục nghe thấy lời này của Tần Thi, trong lòng rất cao hứng.
Mặc kệ thật hay giả, Tần Thi có thể có phần tâm lý này, thì cha mẹ Lục gia vui vẻ.
Xe bò đi xa, Tần Thi quay đầu lại, thấy bọn họ còn đang ở giữa đường đứng
nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bã. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên cũng mới quay đầu lại, hâm mộ anh có cha mẹ thương
yêu mình như vậy.
Lục Trạch Thiên nhìn ánh mắt cô có chút không đúng, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Thi: “Không sao.” Chính là hâm mộ ghen tị mà thôi.
Lục Trạch Thiên không phải người nói nhiều, Tần Thi cũng có chút không
thoải mái, hơn nữa có người ngoài ở đây, không thể nói chuyện cởi mở. Vì thế dọc theo đường đi hai người bọn họ cũng chưa nói cái gì, chỉ nhắm
mắt nghỉ ngơi.
Tới trấn trên rồi, Lục Trạch Thiên tìm được xe
khách, cất hành lý để cho Tần Thi đi lên trước, mình đi xử lý chút việc, rồi lát nữa sẽ đến.
Bụng Tần Thi trĩu trĩu không thoải mái, bèn gật gật đầu, chiếm chỗ trước.
Kết quả qua nửa giờ, xe sắp đến giờ chạy, Lục Trạch Thiên còn chưa trở lại.
Nếu không phải anh một thân quân trang, dặn dò tài xế đợi anh trước, tài xế đến giờ cũng sẽ không chờ anh, trực tiếp đi rồi.
Lại qua năm phút, ngay lúc Tần Thi đang sốt ruột, Lục Trạch Thiên đã trở
lại, anh nói với tài xế một tiếng cảm ơn, đi đến bên người Tần Thi.
Tần Thi thấy trán anh đổ mồ hôi, biết anh là chạy vội trở về, cái gì cũng
không hỏi, chỉ là mở túi xách ra, giật một đoạn ngắn giấy vệ sinh đưa
cho anh.
“Lau mồ hôi đi.”
Lục Trạch Thiên nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
“Sau này chúng ta không cần phải nói cảm ơn, quá khách khí,” Tần Thi hạ giọng giải thích: “Bọn nhỏ nghe được không tốt lắm.”
Lục Trạch Thiên gật gật đầu, “Được.”
Xe khởi động, sau khi ra khỏi trấn trên thì bắt đầu xóc nảy, Tần Thi có chút say xe, dựa vào trên ghế sắc mặt tái nhợt.
Lục Trạch Thiên duỗi tay mở cửa sổ ra, gió thổi vào, vẻ mặt Tần Thi tốt lên chút.
Nhưng không bao lâu, người ôm trẻ nhỏ sau lưng Tần Thi yêu cầu cô đóng cửa sổ lại.
Đứa bé mới một tuổi, hiện tại cũng sắp vào thu, gió này vẫn là có chút lạnh, bọn họ sợ thổi đến đứa bé bị bệnh.
Tần Thi nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng ngực đối phương, chỉ có thể đóng cửa sổ lại.
Lục Trạch Thiên lấy cốc giữ nhiệt đưa cho cô, Tần Thi không để ý đến sạch
sẽ, nhận lấy bình cốc, lúc này mới cảm thấy bụng thoải mái chút.
Thật là kỳ lạ ha, thân thể này nghỉ lễ vừa tới hai ngày không đau không ngứa, sao ngày thứ ba bắt đầu không thoải mái?
Tần Thi lật lại ký ức, phát hiện vẫn luôn là cái dạng này, lập tức có chút
bất đắc dĩ, lúc trước cô không phát hiện ra chuyện này.
Cứ như
vậy lắc lư hơn hai giờ, người trên xe sôi nổi bắt đầu lấy đồ ăn ra, lập
tức trong xe tràn ngập đủ loại hương vị, thiếu chút nữa không hun chết
Tần Thi.
Lục Trạch Thiên lấy ra bánh bao mẹ Lục đặc biệt gói lại ra, hỏi Tần Thi: “Có muốn ăn một chút không.”
Tần Thi lắc lắc đầu, “Anh ăn đi, tôi không có khẩu vị.”
Lục Trạch Thiên biết cô say xe, bèn buông bánh bao xuống, lấy trong bao ra
chai nước trái cây đóng hộp, mở nắp ra đưa cho Tần Thi, "Đổi hương vị
trong miệng.”
Tần Thi nhận lấy chai uống một ngụm, ngọt đến ngấy, vị đường hoá học chất lượng kém tràn ngập toàn bộ khoang miệng, áp
xuống buồn nôn của cô, lại làm cô càng khó chịu.
Vì thế chỉ uống một ngụm, Tần Thi đã trả lại cho Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên chưa nói cái gì, vặn nắp chai lại cất đi, cầm lấy túi bánh bao trên đầu gối đứng dậy đến hàng phía trước.
Tần Thi muốn thăm dò xem anh làm gì đây, cũng không có sức lực, chỉ chờ anh trở về.
Rất nhanh, Lục Trạch Thiên đã trở lại, trên tay ngoại trừ bánh bao, còn có hai quả quýt.
“Lúc tôi lên xe thấy anh ta cầm một túi, bèn dùng bánh bao đi đổi hai quả.” Lục Trạch Thiên đưa quả quýt cho Tần Thi.
Tần Thi ngơ ngác tiếp nhận quả quýt, quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên, phát
hiện anh rất nghiêm túc ăn bánh bao, giống như sau khi làm chuyện phảng
phất bé nhỏ không đáng kể, hơi hơi chớp chớp mắt.
Nhìn Lục Trạch Thiên giống thẳng nam, nhưng không nghĩ tới anh còn cẩn thận đó nha.
Tần Thi lột quả quýt, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến biểu tình cô hòa
hoãn xuống, cô tách nửa tiếp theo đưa cho Lục Trạch Thiên, thấy anh lắc
đầu từ chối, nghĩ thầm quả nhiên từ loại chuyện nhỏ này là có thể nhìn
ra được giáo dưỡng và phẩm đức của một con người.
Kiếm lời rồi, không nghĩ tới tùy tiện tìm một người kết hôn, người này vậy mà còn không kém!
Người lớn đều như vậy, vậy đứa nhỏ kia cũng không kém đâu nhỉ? Cho dù Lục
Trạch Thiên ngày thường bận rộn, vậy cũng có mẹ Lục chăm sóc giáo dục.
Mẹ Lục có thể dạy Lục Trạch Thiên thành như vậy, vậy nuôi dưỡng đứa nhỏ mấy năm, đứa nhỏ phỏng chừng cũng không tồi.
Trong lòng Tần Thi hơi hơi thả lỏng chút, suy nghĩ lần đầu tiên gặp mặt đứa nhỏ, nên làm như thế nào.
Ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng.
Không suy nghĩ bao lâu, Tần Thi lại đột nhiên ngửi được một mùi vô cùng hôi thối, một mùi trứng luộc trong nước trà.
Tần Thi khứu giác mẫn cảm trực tiếp buồn nôn oẹ một tiếng, cả người thiếu chút nữa không còn.
Người đánh rắm đằng trước nghe thấy tiếng Tần Thi nôn mửa, không có một tia
xấu hổ, ngược lại còn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thi, lẩm bẩm: “Tiểu
nương môn (*) đúng là yếu ớt……”
(*): Chỉ nữ sinh, mang giọng điệu khinh thường lỗ mãng.
Tần Thi che lại mũi với miệng, kinh ngạc thán phục tại sao da mặt người này lại dày như vậy.
Lục Trạch Thiên ở bên cạnh nhìn ánh mắt của cô, đột nhiên cong cong khóe
miệng, dáng vẻ Tần Thi cho tới nay đều bình tĩnh vững vàng, anh vẫn là
lần đầu tiên thấy cô lộ ra biểu tình tức giận sinh động như thế.
Cứ như vậy, Tần Thi ở trong bầu không khí tràn ngập mùi mồ hôi, rắm trứng
luộc trong nước trà, rau ngâm kỳ quái, lắc lư hơn hai giờ mới đến huyện.
Sau khi xuống xe, Tần Thi ngửi được không khí mới mẻ, cảm động đều muốn khóc ra rồi.
Chọn thập niên 80 đều thảm như vậy, cô thật sự không dám nghĩ nếu là mình
chọn thập niên 60 với thập niên 70, sẽ là dạng tình huống gì.
Xe
lửa còn 3 tiếng nữa mới đến, Lục Trạch Thiên mang theo Tần Thi đến tiệm
cơm quốc doanh, Tần Thi giãy giụa ăn nửa chén mì canh chua, lúc này mới
thoải mái chút.
Lục Trạch Thiên bưng nửa chén cô dư lại ra ăn, Tần Thi mở to hai mắt nhìn, lại rất mau khôi phục bình thường.
Anh là quân nhân, lại là niên đại này, không lãng phí lương thực là khẳng
định rồi, không cần nghĩ nhiều không cần nghĩ nhiều, bình thường!
Cơm nước xong, Lục Trạch Thiên mang theo Tần Thi đi vào Cung Tiêu Xã, “Mẹ
tôi bảo tôi mua cho em hai bộ quần áo với giày, còn có em thiếu cái gì
thì cũng cùng nhau mua.”
Tần Thi gật đầu, một chút cũng không cùng khách khí với anh, coi như tạm ứng trước tiền lương.
Ngay khi Tần Thi chuẩn bị bước vào Cung Tiêu Xã, Lục Trạch Thiên đột nhiên
gọi cô lại, lấy từ trong túi ra hai tấm phiếu đưa cho cô, “Cái này…… Em
cầm lấy.”
Tần Thi nhận lấy vừa nhìn, kinh ngạc phát hiện mấy chữ “Phiếu băng vệ sinh” viết phía trên, “Cái này anh lấy từ đâu ra?!”
Lại ngẩng đầu, thì phát hiện vành tai Lục Trạch Thiên đỏ bừng.
Tần Thi ngây ngẩn cả người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT