Vân Hủ là người cực kỳ hiếu thắng, không bao giờ chịu yếu thế, luôn muốn tranh cãi thắng thua đúng sai, thực cố chấp.
Thiên lôi gấp mười lần mà lại ngây ngốc chặn lại, chỉ sợ là bị thương nặng.
Phong Trường An chưa hết lòng nghi ngờ không biết hắn có đem máu trong miệng
nuốt trở vào hay không, thanh niên đã nhẹ nhàng buông hắn ra, lui ra
phía sau hai bước.
“Ta không có việc gì.” Vân Hủ lắc đầu, song khi thu hồi linh lực, mày nhíu chặt giãn ra .
Phong Trường An rốt cuộc cũng được thả ra, có lẽ là theo thói quen, trước
tiên liền xem xét miệng vết thương sau lưng Vân Hủ, khi sắp duỗi tay,
hắn ngốc lăng ngẩn người, nhanh chóng thu tay.
“Làm sao vậy?” Vân Hủ quay đầu lại.
Phong Trường An a Phong Trường An, ngươi lại bị cái gì nữa, ngươi cùng hắn
thầy trò tình ý đã sớm đóng băng rồi, bất quá treo lên cái danh nghĩa
thầy trò mà thôi.
Ngươi quản hắn làm cái gì, nếu không phải ngươi cầu hắn cứu, cầu hắn chắn lôi kiếp, chính hắn thánh mẫu mềm lòng, trách ngươi?
Dù sao ai chết, hắn cũng không chết được, ngươi sợ cái gì?
Phong Trường An ngón tay cứng đờ bên người, chậm rãi thả lỏng, hắn cúi đầu,
rũ mắt nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tiểu bối chắc chắn ghi nhớ
trong lòng, ngày sau dũng tuyền tương báo.”
Nụ cười miễn cưỡng
đương nhiên khó coi, hắn bèn cố ý cúi đầu để người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy thành tâm thực lòng áy náy cùng cảm động của
hắn.
“Tiền bối nói không sai, tiểu bối xác thật tưởng bái Tử Quy
trưởng lão làm thầy, nhưng mà Tử Quy trưởng lão thu hay không, thì lại
là một chuyện khác.”
Lôi kiếp tan hết, khoảng không phía trên Phục Long trận bị lôi kiếp tàn phá khi nãy điểm từng đợt từng đợt khói nhẹ.
Phóng nhãn hướng đi, mặt trời đỏ đã rớt xuống dưới Côn Luân hư, nửa ẩn với
dãy núi bên trong, rặng mây đỏ sáng lạn tựa như từ trong dãy núi mà ra,
bay đến dãy núi phía tây.
Rặng mây đỏ sáng lạn vào ánh đôi mắt Vân Hủ, nổi lên một tia khác thường, hắn nói: “Bái ta, ta thu.”
Đám người Thanh Vân Tông dựng lỗ tai lên, nghe đến đó, nhịn không được hít
hà một hơi, trong lòng run sợ, ánh mắt bọn họ thẳng thừng mà chọc vào
thiếu niên, lại âm thầm chuyển qua đánh giá thanh niên mấy cái.
Trước có Vô Hoan trưởng lão nhất kiếm phong vân, uy hiếp năm châu, sau có Tử
Quy trưởng lão bạn đạo li kinh, thuận thế quật khởi.
Lùi thời
gian lại hồi khi hai người mới vừa vào Thanh Vận Tông, cơ hồ không ai
xem trọng bọn họ, chỉ cho rằng bọn họ hảo là giống nhau, dều không phải
thiên tài, chung có điều hạn chế.
Nhưng mà, chuyện người trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.
Thầy trò hai người họ đều đánh vỡ hạn chế của bản thân, so thiên tài trong
miệng mọi người càng loá mắt hơn, Bắc Đẩu thất tinh loá mắt, khiến người chỉ có thể nhìn lên.
Một cái ý tưởng đáng sợ vào lúc này dần dần hình thành.
Bọn họ nhịn không được suy đoán tương lai thiếu niên này.
Một người có thể làm cho Tử Quy trưởng lão không màng an nguy bản thân muốn che chở, thiếu niên này rốt cuộc có cái ưu điểm gì hơn người?
Ưu điểm hơn người của hắn, sẽ giống Vô Hoan trưởng lão hay là Tử Quy trưởng lão, chính mình nhanh chóng quật khởi?
Vô Hoan trưởng lão cũng đã đủ loá mắt, Tử Quy trưởng lão ấn hiện tại phát
triển, tương lai cũng chỉ hơn chứ không kém, đời thứ ba nhìn như bình
thường này, tương lai lại sẽ là cái dạng quái vật gì.
Bình thường thì không đáng sợ, đáng sợ chính là ngươi cho rằng hắn cùng ngươi bình
thường giống nhau, đến cuối cùng, ngươi phát hiện hắn căn bản không thể
bình dung, bị hắn bỏ xa mà sinh ra cảm giác chênh lệch.
Loại cảm
giác chênh lệch này thật sự quá đáng sợ, một khi không cẩn thận sẽ bị
người gọi là sinh tâm ghen ghét, tự mình hoài nghi, không gượng dậy nổi.
Cuối cùng rơi vào vực sâu, tan xương nát thịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT