Phó Ngọc Thanh cứ nghĩ Hà Ưng Mẫn chỉ đang đùa thôi, anh hỏi: “Cậu nghe ai nói? Cậu thấy thiệp cưới rồi à?”
Hà Ưng Mẫn không ngờ anh lại không tin, bèn thề chắc nịch, “Tớ nhận được mà!”
Phó Ngọc Thanh sững người, nhưng vẫn không tin, Hà Ưng Mẫn thấy thế thì bảo: “Cậu không biết thật à?” Rồi nói: “Anh ta cho người đưa tới, tớ không mang theo, nếu cậu muốn xem thì lát nữa đến nhà tớ là được.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ đây lại chẳng phải đùa, á khẩu một lúc lâu, trong lòng nhất thời dâng lên vô vàn suy nghĩ, rằng, hắn muốn kết hôn cưới vợ, cũng chẳng có gì kỳ lạ. Rồi nghĩ tiếp, hắn đây là muốn trốn tránh mình sao? Sớm không kết hôn muộn không kết hôn, lại cố tình kết hôn ngay sau khi về từ Nam Kinh? Nhưng không tin người này đến cả thiệp mời cũng không chịu đưa mình, bèn hỏi Hà Ưng Mẫn: “Cậu nhận được thiệp lúc nào?”
Hà Ưng Mẫn không đùa anh mà nói thật: “Tớ nhận được mấy ngày rồi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ người này quả thực không hề đưa thiệp mời cho anh, tức thì cả giận, ngực đau từng hồi, mặt xanh lét không nói gì.
Hà Ưng Mẫn không nghĩ anh lại thật sự nổi giận, bèn chọc anh: “Tên lừa đảo nhà cậu này, rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với người ta thế? Đến cả thiệp mời còn không đưa cho cậu?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh vô cùng rầu rĩ, lại nghe hắn nói thế, không kìm được mà mắng: “Tớ lừa cái gì? Bộ tớ lừa cậu chắc?”
Hà Ưng Mẫn chưa bao giờ thấy anh như vậy, ngây ra một hồi rồi cười phá lên, bảo: “Nói mau nói mau, rốt cuộc là cậu đắc tội gì anh ta?” Nói tiếp: “Hay là anh ta đắc tội gì cậu?” Ngẫm lại thì cảm thấy chính mình có lý, tự lầm bầm với bản thân: “Chắc tớ nói đúng rồi, anh ta không thân với tớ, chẳng có lý do gì để mời tớ cả, e là đắc tội cậu nên mới mời tớ đến để làm người hòa giải.”
Phó Ngọc Thanh tự nhủ, cho dù Mạnh Thanh có đối xử tốt với anh nhường nào, có ăn nói chân thành bậc nào, đến cuối cùng vẫn phải thành thân cưới vợ mà thôi.
Chỉ là mới mấy hôm trước ở Nam Kinh nói những lời ấy với anh, giờ vừa về đến Thượng Hải đã sắp kết hôn cùng người khác, đưa thiệp cưới khắp nơi, quả thực cứ như là đang làm cho anh xem vậy.
Hà Ưng Mẫn vẫn còn đang đoán già đoán non: “Anh ta đắc tội gì cậu thế? Có phải lần trước không? Anh ta còn tự mình tới gặp tớ, tặng cả quà nữa, bảo là sợ cậu không chịu gặp anh ta, mong tớ dắt dây xây cầu. Lần này là vì gì vậy?” Sau đó hỏi anh: “Lại nói tiếp, rốt cuộc lần trước bọn cậu giận nhau là vì chuyện gì?”
Phó Ngọc Thanh cũng chẳng biết phải nói thế nào, đành đáp: “Vì Lạc Hồng Hoa.”
Hà Ưng Mẫn vừa nghe ba chữ “Lạc Hồng Hoa” thì bỗng cười. Hắn cười đến xấu xa, Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, hỏi: “Sao tự dưng cậu lại cười?”
Biểu tình Hà Ưng Mẫn kỳ quái, nhìn anh lạ lùng một lúc lâu mới nói: “Miss Lạc sao? Thảo nào, đúng là mỹ nhân của bến Thượng Hải có khác, cơ mà…” Hắn định nói rồi lại thôi, Phó Ngọc Thanh nghe ra ẩn ý trong lời hắn, hỏi: “Nhưng mà sao?”
Hà Ưng Mẫn nói ngắn gọn: “Ông chủ Mạnh cưới cô ấy đó, tiếc thật.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ người Mạnh Thanh sắp cưới lại chính là Lạc Hồng Hoa, vốn chỉ hơi bực, giờ đã giận đến choáng váng, nhưng ngay cả anh cũng chẳng biết mình giận cái gì.
Anh nhịn xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Anh hùng mỹ nhân, có gì mà tiếc.”
Hà Ưng Mẫn không ngờ anh chỉ nói mỗi thế, ngay tức thì rất thất vọng: “Thanh danh Miss Lạc này không tốt, cậu chưa ở Thượng Hải lâu nên không biết đó thôi.” Ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Tớ bảo cậu nhé, tớ cảm thấy chẳng qua là cô ấy bị Mã Kính Tôn ép quá nên mới lấy ông chủ Mạnh ra làm lá chắn thôi, nhưng mà ông chủ Mạnh cưới cổ cũng chẳng có gì hại, Lạc ngũ gia hào phóng lắm, của hồi môn không ít đâu.”
Thấy anh cau mày, sợ anh không tin, bèn dặm mắm thêm muối chuyện của Mã Kính Tôn và Lạc Hồng Hoa, chuyện phong lưu của Lạc Hồng Hoa với nào anh Giáp nào anh Ất kể hết cho anh nghe.
Phó Ngọc Thanh nghe xong thì hỏi một câu: “Còn nữa không?”
Hà Ưng Mẫn chán ghét đáp: “Thanh danh cô nàng như thế mà ông chủ Mạnh lại dám cưới cổ thật.”
Vốn Phó Ngọc Thanh muốn bàn bạc chính sự với hắn, nhưng nghe hắn nói chuyện này thì trong lòng giận dữ một cách khó hiểu, làm gì còn tâm trạng bàn chính với chả sự. Càng ngồi càng thấy nẫu ruột, càng không muốn nghe hắn kể những chuyện chẳng phân nổi thật giả ấy, bèn đơn giản đứng dậy cáo từ.
Hà Ưng Mẫn thấy tâm tình anh kém như thế, thì tặc lưỡi: “Đừng có bảo là cậu sẽ cãi nhau với ông chủ Mạnh chỉ vì một cô gái thật đấy nhé?” Nói tiếp: “Cậu muốn ở Thượng Hải thì không nên đắc tội với ông chủ Mạnh vẫn hơn, anh ta quen cả Lạc ngũ gia lẫn ông chủ Đỗ đó, không đắc tội nổi đâu.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, bỗng nhiên hỏi: “Vậy cậu nói xem anh ta không mời tớ, chẳng lẽ tớ lại mặt dày đến uống rượu mừng à?”
Hà Ưng Mẫn vội vàng đáp: “Không không, tớ thấy ông chủ Mạnh không phải người như thế, chắc là lúc gấp sơ suất quên mất thôi ấy mà, mấy hôm trước tớ còn thấy anh ta hỏi cậu mà,” lại nói: “Nhưng mà thật ra cậu ấy, Miss Lạc là mỹ nhân, cậu cũng đừng có nhớ thương quá.”
Phó Ngọc Thanh chỉ nghe câu trước của hắn, trong lòng khẽ động: “Anh ta hỏi gì tớ?”
Hà Ưng Mẫn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hỏi tớ dạo này không gặp cậu, hỏi cậu đang bận gì, cả không giống như chỉ hỏi cho có đâu.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh rất khó hiểu, hắn từ chối là muốn trở mặt với mình, nhưng sao lại không đưa thiệp cưới cho mình?
Lúc trước hai người suýt nữa giận nhau vì Lạc Hồng Hoa, chính miệng Mạnh Thanh còn bảo anh, Lạc Hồng Hoa là con gái Lạc ngũ gia, còn thề thốt với anh, chính mình không hề có ý gì với Lạc Hồng Hoa, sao lại sắp cưới nàng rồi?
Anh nghĩ thầm, muốn đi hỏi Mạnh Thanh, nhưng nghĩ mãi nghĩ hoài, lại cảm thấy việc gì phải mất mặt nhỉ.
Chính miệng anh đã nói, muốn làm anh em, làm bạn với ông chủ Mạnh, giờ Mạnh Thanh sắp thành thân, làm anh em thì lẽ ra phải phấn khởi mới đúng. Nhưng trong ngực lại nghẹn một cục tức, cũng chẳng biết là tức Mạnh Thanh hay là tức chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT