Phó Ngọc Thanh đành phải mời hắn lên lầu, hỏi hắn chuyện công ty thuốc phiện.

Mạnh Thanh cũng không giấu anh, nói đại khái một lần. Nguyên lai là vận chuyển buôn bán thuốc phiện ở Giang Chiết không thành vấn đề, nhưng Nam Kinh thì lại khó hơn, Mạnh Thanh bảo, “Mấu chốt là vận chuyển, rất khó làm. Bên Thượng Hải thật ra lại không sao, kho hàng đều đặt ở tô giới Pháp, không ai đi tra. Nhưng chuyển đến Nam Kinh thì không biết nên xử lý kiểu gì.” Rồi hỏi anh: “Người nói với tam gia có đáng tin không?”

Giờ Phó Ngọc Thanh cũng không khách sáo với hắn nữa, đáp ngay: “Tô Phụng Xương này không ưa bao đồng. Nếu hắn đã nói thế với tôi thì chắc là đã nghĩ cẩn thận rồi, không thì lần này về Nam Kinh, cùng nói chuyện với hắn đi.”

Mạnh Thanh gật đầu, một lúc lâu sau mới lại nói: “Nếu anh ta muốn tam gia xuất đầu làm công ty thì tốt nhất là nên từ chối. Tam gia khác tôi, nếu bị liên lụy sẽ khó mà thoát được. Nếu tam gia không từ chối được thì tìm một người khác cũng được, tuyệt đối đừng tự mình ra mặt.”

Phó Ngọc Thanh biết hắn có ý tốt, lại vẫn cười, “Ông chủ Mạnh đây là muốn tôi chỉ lo cho mình thôi sao?”

Mạnh Thanh thấy anh không để tâm thì hơi sốt ruột: “Tam gia, đây không phải chuyện đùa đâu, ngài chưa buôn thuốc phiện bao giờ, không quen ai, cũng không biết trong đó dây mơ rễ má đến thế nào.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn cuống lên như vậy, trán rịn mồ hôi thì trong lòng hơi động, tự hỏi, nếu mình mà xảy ra chuyện thật thì hắn sẽ thế nào nhỉ? Ngẫm nghĩ, không nhịn được cười mà nói: “Ông chủ Mạnh, tôi tự biết chừng mực.”

Mạnh Thanh lại không tin, nghĩ ngợi rồi kể rất nhiều cho anh, còn bảo năm đó vì chiếm đất mà còn bị bắn ở bến tàu. Phó Ngọc Thanh nghe xong rất kinh hãi, không ngờ hắn đã từng như thế.

Mạnh Thanh kể lại những chuyện xưa này, vẫn rất không tự nhiên, những việc này hắn chưa bao giờ kể cho ai, giờ lại thổ lộ cho anh.

Mạnh Thanh nói nghiêm túc: “Tam gia, tôi kể những chuyện này cho ngài, chẳng qua là muốn cho ngài biết, buôn thuốc phiện tuy lợi nhuận dồi dào, nhưng chung quy lại vẫn là nghề ‘phi pháp’. Nếu không phải người có chút thế lực, tốt nhất là đừng làm. Nếu nhất định phải làm thì tam gia cũng đừng tự mình xuất đầu.”

Phó Ngọc Thanh cẩn thận nghe hắn nói, rót trà cho hắn, chắc là Mạnh Thanh sợ anh không tin, tận tình khuyên bảo rất nhiều. Hai người cứ như vậy đóng cửa nói chuyện cả buổi trưa, đến tận bữa chiều, người hầu vào hỏi anh, Phó Ngọc Thanh mới kinh ngạc, hóa ra đã muộn thế rồi. Anh bèn bảo Mạnh Thanh: “Ở lại ăn cơm đi.”

Mạnh Thanh trò chuyện với anh cả một buổi trưa, lúc này lại hơi ngượng, vội vàng đứng dậy nói: “Tôi về đây, tam gia không cần chiếu cố tôi, sáng mai tôi lại đến tiếp tam gia.”

Phó Ngọc Thanh không cản được hắn, bèn cười: “Vội gì, ăn xong đi là được mà, tôi còn muốn nói thêm mấy lời với ông chủ Mạnh nữa.”

Anh vừa dứt lời, bước chân Mạnh Thanh bỗng dừng lại, đứng thẳng tắp ở đó nhìn anh. Phó Ngọc Thanh không đành lòng, cũng đứng lại nhìn hắn, trong lòng lại không hối hận, nghĩ thầm, để xem hắn nói gì.

Mạnh Thanh bị anh nhìn đến đỏ mặt, dường như không dám nhìn anh, bèn luống cuống quay mặt đi, thấp giọng nói: “Tam gia không chê Mạnh Thanh, Mạnh Thanh sẽ theo tam gia.”

Trong lòng Phó Ngọc Thanh rất vui vẻ mà nghĩ, sao mình lại chê cho được chứ? Nhưng chỉ ho hai tiếng rồi nói: “Ngài cứ ngồi đợi tôi nhé, tôi gọi một cuộc cho hắn cái đã.”

Sau khi Tô Phụng Xương nhấc máy, Phó Ngọc Thanh hỏi kế hoạch của gã, cũng không kiêng dè Mạnh Thanh ngồi bên cạnh, bảo đã mời ông chủ Mạnh ngày mai về Nam Kinh cùng rồi, sau đó mới hỏi đến Đỗ Hâm.

Tô Phụng Xương bảo anh: “Cũng không có việc gì, cứ về gặp tôi, tôi nói cho cậu, cậu mời một luật sư, bỏ tiền xới chuyện lên trên báo, tôi giúp cậu khơi thông một chút là cậu ta được thả ngay.”

Phó Ngọc Thanh cũng chỉ có thể đáp ứng. Nói thêm mấy câu nữa, Tô Phụng Xương thở dài: “Tuy lần này là tôi muốn cậu về, nhưng nếu phải nói, cậu ở lại Thượng Hải được thì tốt nhất vẫn nên ở Thượng Hải. Ông chủ Mạnh cũng là Cộng tiến đúng không? Cậu với ông chủ Mạnh có quan hệ như thế, còn lo gì mà không đứng vững ở Thượng Hải?”

Phó Ngọc Thanh cực kỳ xấu hổ, người này ít khi nói lời ngoài lề với người khác, chẳng biết hôm nay làm sao mà tự dưng nói vậy với anh. Đành phải ứng vài tiếng, cũng không biết Mạnh Thanh đã nghe thấy chưa, sau khi cúp điện thoại thì nhịn không được mà nhìn hắn vài lần, cười nói: “Ai cũng bảo ngài là Cộng tiến, thăng chức rất nhanh đấy nhé.”

Mạnh Thanh thoáng trầm mặc rồi nói: “Tôi không làm công cho người khác.”

Phó Ngọc Thanh nhất thời á khẩu, Mạnh Thanh cũng thấy lời này nặng quá, rất hối hận, bèn bảo: “Mấy cái việc này kỳ thật tôi không rõ lắm, nhưng lúc trước tôi đã bảo ông chủ Đỗ rồi, chỉ chiếm đất, không ép trả nợ, ông chủ Đỗ đều đáp ứng.”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn rất lâu, trong lòng bỗng hiểu người này, tuy hắn là dân giang hồ, nhưng tâm lại mềm. Lòng bỗng khẽ nhói.

Mạnh Thanh thấy anh không nói gì thì hơi cười khổ: “Chắc tam gia thấy tôi buồn cười lắm nhỉ?”

Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, sao lại thế? Tôi thấy ngài như vậy tốt lắm. Những người cậy mạnh hiếp yếu, ỷ giàu khinh nghèo, tôi đều rất ghét.”

Mạnh Thanh nhìn anh thật lâu, một lúc sau mới nói, “Tam gia nói được thế, thảo nào cả Hồng Hoa cũng thích ngài.” Lại nói, “Nhưng tôi cũng biết, tam gia đây là đang gạt tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play