Phó Ngọc Thanh không ngờ chuyện sẽ đến mức này, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tô Phụng Xương cười hai tiếng, thấp giọng hỏi anh: “Cậu nói tôi nghe, cậu muốn bảo vệ người này như vậy, có phải cậu… ấy không?”
Phó Ngọc Thanh biết gã hiểu lầm, lại nghe thấy gã đùa mình thì giật mình, nghĩ bụng, chắc là còn đường sống, bèn hỏi thử: “Còn giữ được sao?”
Tô Phụng Xương nói ngay: “Với người khác thì tôi sẽ bảo không được, kiểu gì cũng bảo không được. Nhưng cậu,” hắn nở nụ cười, ẩn ý mà nói: “Còn phải xem cậu có muốn bảo vệ cậu ta không đã.”
Phó Ngọc Thanh bảo gã: “Đương nhiên muốn rồi.”
“Kiểu gì cũng phải giữ?” Tô Phụng Xương lại hỏi.
“Kiểu gì cũng phải giữ.” Phó Ngọc Thanh nói nghiêm túc.
Chuyện đã đến nước này rồi, chẳng những là anh muốn bảo vệ, mà còn là anh không thể không bảo vệ. Nếu thật sự có người giữ rịt Đỗ Hâm, nhất định kéo anh xuống nước, nói nhăng nói cuội, cũng không phải việc không thể.
Tô Phụng Xương suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Nếu đã thế thì cậu về đi.”
Phó Ngọc Thanh cười khổ một tiếng: “Lần trước tôi ở Nam Kinh, xe bị bắn thành tổ ong vò vẽ đấy, cậu không biết đâu.”
Tô Phụng Xương cũng cười: “Sao cậu phải sợ ông ta nhỉ? Ông ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ lại vì thằng con trai mà đi đắc tội bao nhiêu người à? Cái tên tiểu bá vương Kim Lăng này, người không vừa mắt hắn cũng nhiều lắm đấy.” Nói đến đó thì chuyển chủ đề ngay, hỏi: “Đúng rồi, nghe nói cậu ở Thượng Hải, rất thân với ông chủ Mạnh ở công ty Tam Hâm đúng không?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh bộp một tiếng, cười nói: “Ai da, sao, có phải chuyện tôi bị bắt cóc lần trước đã truyền khắp Nam Kinh rồi đúng không?”
Tô Phụng Xương nói: “Đúng rồi, nghe nói ông chủ Mạnh chạy tới chạy lui vì cậu, rất là tận tâm đấy.”
Lời đã nói đến đây mà còn quanh co lòng vòng thì không hay. Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Đó là ông chủ Mạnh trượng nghĩa, nếu không nhờ anh ta thì hôm nay tôi đã không ở Thượng Hải rồi, nói chuyện khác đi.”
“Hắn ta chính là tâm phúc của ông chủ Đỗ,” Tô Phụng Xương lại không sốt ruột, “nếu cậu quen hắn, giao tình lại thâm sâu như vậy, sao không buôn thuốc phiện? Quả thực là một vốn bốn lời đấy, việc gì phải mở xưởng dệt?”
Phó Ngọc Thanh đã hơi đoán được gã là vì chuyện này, nhưng thật sự nghe gã nói ra thì vẫn bất ngờ, một lúc lâu sau mới cười gượng: “Cũng đúng, cơ hội tốt như thế, nhưng Phó gia chúng tôi chưa từng làm. Nếu anh mà làm, thì thêm tôi vào. Nhưng mà Ban Cấm yên*…”
(*Ban cấm thuốc lá.)
Tô Phụng Xương cười lạnh, “Ban Cấm yên là cái thá gì, toàn là một đám ăn no việc nhẹ, bọn họ bảo định cấm tiệt thuốc phiện ba năm, chẳng nhẽ cậu tin đấy à?”
Phó Ngọc Thanh thấy gã nói vậy thì cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Tô Phụng Xương lại hỏi anh, có thể mời ông chủ Mạnh đến Nam Kinh một chuyến được không, gặp vài người bạn, mọi người cùng đến trà quán ăn cơm, nghe một ít nhạc. Bảo anh hỏi rồi báo lại ngay cho gã, rồi lại bảo anh cũng không cần nóng vội, nhàn nhã nói vài lời với anh, sau đó mới cúp máy.
Phó Ngọc Thanh cúp máy, nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng nẫu muốn chết, đi tới đi lui trong phòng, chỉ hận không thể đạp thủng sàn nhà. Anh thật sự không muốn vì việc này mà phải đi nhờ vả Mạnh Thanh, nhưng Tô Phụng Xương đã nói rõ như thế, chính là quyết tâm muốn anh giật dây bắc cầu, nhúng tay vào buôn thuốc phiện.
Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà cũng hơi trách Đỗ Hâm, gặp phải chuyện Cộng đảng lớn vậy mà cũng không nói gì với anh, hại anh trở tay không kịp.
Nhưng trong lòng anh cũng rõ, nếu không có Đỗ Hâm thì sau này cũng sẽ có cái cớ khác để kéo anh xuống hố lửa thôi, chỉ là chuyện ba người bị cướp trên đường quả thực quá kỳ quái, không khỏi khiến người ta sinh nghi.
Thuyền chở bông sắp cập cảng, đúng là sợ cái gì thì cái đấy xuất hiện, việc gì cũng ập đến cùng một lúc.
Anh đang hết đường xoay sở, người hầu lại đi tới nhỏ giọng nói: “Tam thiếu gia, có người gọi điện.”
Phó Ngọc Thanh đành phải đi nghe máy, vốn tưởng là Diệp Hãn Văn, nhấc máy lên lại nghe thấy giọng Mạnh Thanh, anh ngạc nhiên, vội vàng bình tĩnh lại rồi cười: “Hóa ra là ông chủ Mạnh.”
Mạnh Thanh hơi ngượng ngùng hỏi: “Có phải tam gia đang vội không?”
“Không phải không phải, cũng không có chuyện gì.” Phó Ngọc Thanh miễn cưỡng cười, nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Tô Phụng Xương, chỉ cảm thấy không cầm nổi cái điện thoại trong tay mà muốn cúp máy quách đi, rồi lại kinh ngạc sao mình có thể có ý nghĩ thất lễ như vậy, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Mạnh Thanh cười: “Tam gia, tôi mới tích thêm được một số tiền, nếu ngài ở nhà thì tôi qua đưa cho ngài nhé.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại là vì chuyện này, nhất thời không nói nên lời, Mạnh Thanh tưởng anh chưa nghe thấy, bèn hắng giọng, nói to hơn một chút, lặp lại một lần nữa.
Trong lòng Phó Ngọc Thanh không đành, cười khổ nói: “Ông chủ Mạnh, tôi đây chính là một cái động không đáy mà, ngài đừng bù bạc cho tôi.”
Mạnh Thanh nhất thời khó hiểu: “Tam gia gặp chuyện gì khó sao?” Dừng lại một chút rồi nói: “Tam gia, chuyện làm ăn luôn có thăng trầm, không có gì không qua được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT