Sau khi dọn ra khỏi nhà Phó, Phó Ngọc Thanh vốn còn định ở lại Thượng Hải một thời gian để xem có tìm được ai dùng được trong xưởng dệt không, nhưng Diệp Hãn Văn lại gọi điện giục những hai lần, nên dù bất đắc dĩ, anh vẫn phải lặng lẽ về Nam Kinh một chuyến.
Kiểm tra thủ tục không có gì sai sót, cộng thêm có Diệp Hãn Văn ở giữa móc nối hộ, đến khi người của cả ba bên đến đông đủ, anh mới ký rồi tự mình đóng dấu bàn giao xưởng dệt và bông tồn. Anh dặn đi dặn lại Diệp Hãn Văn rằng chuyện này phải giữ bí mật, tốt nhất là cứ soát lại thủ tục hai lần nữa để tránh bị ai bắt chẹt. Hai năm trước vụ công nhân xưởng dệt Nhật Bản bãi công đã gây bao nhiêu náo loạn, Thượng Hải còn chết mất mấy học sinh, anh không muốn để chuyện này lan truyền ra ngoài mà làm hỏng thanh danh của nhà Phó.
Anh cũng sợ nhà Lục thật, sau khi xong việc, anh không nán lại Nam Kinh thêm mà lên tàu về Thượng Hải luôn, sợ bị người ta nắm hành tung.
Đến Thượng Hải, trước tiên anh giao cho Hà Ưng Mẫn một việc, đưa một phần tiền còn dư trong tay cho hắn, nhờ hắn mua cổ phiếu của xưởng dệt Thượng Hải Tín Hòa và xưởng dệt Trung Hưng.
Hà Ưng Mẫn thấy khó hiểu, bèn khuyên anh: “Bây giờ chẳng xưởng dệt nào trụ được, nhỏ thì phá sản, lớn cũng chỉ có thể gắng cầm cự, tớ thấy chẳng được lâu đâu. Bọn họ mà tới mượn tiền thì chúng ta cứ lờ đi, có chút của để rồi hẵng lo. Cậu thì lại cố tình đi mua cổ phiếu lúc này, khác nào vứt vàng thật bạc trắng xuống nước không?”
Tên Hà Ưng Mẫn này làm bạn thì rất trung thành hào phóng, mỗi tội tài kiếm tiền thì kém xa tài tiêu tiền, Phó Ngọc Thanh không thể nói cho hắn rằng có người muốn trữ bông ngoại trên khắp thị trường để đầu cơ trục lợi, anh đành bảo: “Cậu cứ giúp tớ là được.”
Hà Ưng Mẫn nửa tin nửa ngờ làm hộ anh, song không nhịn được cằn nhằn: “Đến lúc đó đừng có trách tớ đấy nhé!”
Phó Ngọc Thanh gật đầu lia lịa: “Kiếm được tiền thì cậu tới tìm tớ, đền cho cậu sộp chưa từng thấy luôn.”
Công ty mới của Phó Ngọc Hoa đã khai trương, anh không thể không đi giúp. Phó Ngọc Hoa rất tham vọng, lợi nhuận từ công ty diêm mở lần trước đã vô cùng khả quan, lần này anh chẳng những muốn mở công ty xà phòng mà còn muốn khuếch trương quy mô. Phó Ngọc Thanh ra ra vào vào cùng anh, chỉ cảm thấy vất vả gấp trăm lần ở Nam Kinh, song lại chẳng thể than oán, thành thử không khỏi uể oải trong người. Sau mấy ngày, công chuyện dần dần ổn thỏa, lúc bấy giờ mới nhàn rỗi được chút.
Mạnh Thanh cả ngày mất tăm, vì chuyện với ngân hàng, Hà Ưng Mẫn làm một chuyến đến Thiên Tân, Đỗ Hâm thì bị chú Cảnh gọi về Nam Kinh, thế là bạn bè qua lại của anh ở Thượng Hải rút đi gần hết, ngày qua ngày tĩnh mịch khôn tả.
Ban ngày anh bận rộn, đêm xuống thì đi vũ trường giải sầu, vô tình quen một nàng gái nhảy tên Trịnh Linh Lệ. Nàng trắng trẻo, rất xinh đẹp đáng yêu, là tuýp gái nhảy kiểu đại, anh còn dẫn nàng đi xem vài vở kịch, xem đến đoạn nào hay là nàng lại che mặt cười giòn tan, nghe chừng thích lắm.
Ngờ đâu tai họa bỗng ập xuống đầu.
Chuyện xảy ra vào đúng ngày thứ Bảy, Phó Ngọc Thanh nổi hứng, đầu tiên đưa nàng đi xem phim, sau đó đi vũ trường nhảy một lúc. Đêm hai người đi ra từ vũ trường gọi xe kéo về, nào ngờ còn chưa đi được bao xa đã bị một chiếc ô tô đen chặn đường, một đám người mặc thường phục xuống xe chặn đầu bọn họ.
Người cầm đầu nhìn anh rồi hỏi họ tên Trịnh Linh Lệ, sau khi Trịnh Linh Lệ trả lời, đám kia lại càng vây chặt bọn họ. Từ sau chuyện của Lục Thiếu Kỳ, Phó Ngọc Thanh không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, đang toan lên tiếng thì người cầm đầu tự xưng là cảnh sát, bảo hai người bọn họ bị nghi có dính líu tới Cộng sản, muốn mời hai người về cục cảnh sát một chuyến.
Dạo này Phó Ngọc Thanh nghe nói Đảng Quốc dân cách mạng đang tiến hành thanh trừng đảng, anh chưa bao giờ quan tâm đến chính trị, không hề nghĩ mình sẽ bị sờ đến, anh nghi đám người này đang lợi dụng để moi tiền, bèn cười: “Các ngài cảnh sát vất vả quá, đêm hôm rồi mà cũng vẫn phải đi tuần, tôi thực sự chỉ là một thương nhân tuân thủ pháp luật mà thôi, người bên cạnh là bạn của tôi, hai người chúng tôi không ai là Cộng sản cả, hay là tôi mời các ngài cảnh sát điếu thuốc nhé,” dứt lời định rút ví ra thì người đàn ông cầm đầu lại không chịu nghe anh, mắng hai câu bằng giọng Thượng Hải rồi ngay lập tức vặn tay hai người đè lên ô tô.
Đám người tách anh và Trịnh Linh Lệ ra, Trịnh Linh Lệ bị lôi đi khỏi anh, sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, gào khóc suốt dọc đường rằng tôi không phải Cộng sản, tôi thật sự không phải. Anh nghe thấy giọng nàng the thé cao vút, âm thanh biến mất ở chỗ rẽ, không khỏi sởn tóc gáy, muốn hối lộ lính canh gọi một cuộc về nhà mà lính canh lại không thèm để ý, khóa cửa rồi ngang nhiên đi mất, để lại mình anh bị giam giữ ở đấy.
Phó Ngọc Thanh bị nhốt trong trại tạm giam, chờ đến tận sau nửa đêm vẫn không có người hỏi thăm, hoảng loạn đến mức không biết làm gì. Anh đi đi lại lại trong phòng giam, cả người sũng mồ hôi, đầu loạn thành đống, không biết đám người này muốn tiền hay muốn mạng, cũng chẳng biết sao mình lại rơi vào cảnh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT