*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn cụp mắt, vẫn không dám nhìn anh.

Phó Ngọc Thanh ép tới, đứng ngay trước mặt hắn, dường như mọi thanh âm của anh đã đột nhiên biến mất. Anh không thốt lấy nổi một câu chất vấn. Với cả nước lẫn nhà, anh đều không hề có lý tưởng nào. Toàn bộ nhân viên công chức chính phủ ở Nam Kinh đều chạy hết rồi, trường học giáo hội cũng rút đi nhiều lắm rồi, số còn ở lại rất ít. Sau khi Nhật Trung khai chiến ở Thượng Hải, không ít nhà máy ở Thượng Hải đã tỏ thái độ muốn chuyển vào trong nội địa. Những ai ở lại thì hoặc là có quan hệ tốt với người Nhật, hoặc là đơn giản không nỡ rời đi, xong lại được hưởng sái từ Nhật, còn một bộ phận khác thì nghĩ chỉ cần ru rú ở trong tô giới là có thể bình yên vô sự.

Anh ở lại đây cũng coi như là đã quyết định làm Hán gian, giống như những người vợ không biết phải trái trên sân khấu, cầu xin chồng đừng rời xa.

Nhưng anh nhìn Mạnh Thanh mà như đang nhìn một người lạ, như thể đang chất vấn hắn, vặn hỏi hắn cớ sao lại không hiểu lòng mình?

Anh nguyện ý ở lại đây, nguyện ý ở bên hắn. Có lẽ anh chẳng đóng góp được gì đâu, nhưng anh muốn ở lại.

Những tháng ngày chiến tranh khói lửa này, chẳng phân biệt cao thấp giàu nghèo, ai cũng được bữa hôm lo bữa mai, chưa biết chừng lũ Nhật thả một trái bom xuống là coi như đi đời nhà ma. Ví như vua cao su Tiết Phúc Cơ[1] đấy, có mảnh đạn từ đâu bay tới tránh không nổi, thành ra chết tức tưởi. Tai bay vạ gió như vậy ai mà lường trước được?

1.Tit Phúc Cơ

Anh chẳng thiết nghĩ đến tương lai xa xôi, anh chỉ muốn nắm chặt lấy hiện tại mà thôi.

Mạnh Thanh nhận ra anh đang nhìn mới chậm rãi ngẩng lên, nhìn lại anh không hề né tránh.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cứng đầu im lặng, không ai thốt một lời, giọng nói như tro tàn đã cháy sạch, lặng lẽ tích tụ vùi lấp ánh sáng nơi đôi mắt.

“Mạnh A Sinh,” sau rốt Phó Ngọc Thanh cũng tìm lại được thanh âm, anh nói mập mờ: “em hãy nhớ, là em đòi đuổi tôi đi.”

Mạnh Thanh đáp gọn ghẽ: “Ừm.”

Phó Ngọc Thanh chậm rãi cầm mũ lên, đội ngay ngắn lên đầu rồi đi ra ngoài. Dường như anh nghe thấy tiếng lẩm nhẩm gì như đang thề. Song những lời anh nói, chắc chắn Mạnh Thanh đã nghe được.

Anh nói, “Tôi đã đến Đông Đài một lần rồi. Đời này sẽ không đi lại lần thứ hai đâu.”

“Tam gia!” Mạnh Thanh bỗng gọi anh.

Phó Ngọc Thanh quay lại, con tim đập loạn nhịp, đó là nỗi hân hoan vui mừng khôn xiết như chết đi mà được sống lại. Cả người anh đang nhói đau, anh đứng như trời trồng nhìn người đang gọi mình.

“Tam gia, em muốn xin một thứ từ anh…” Mạnh Thanh nhìn anh, giọng hắn cũng đang run, khó nhọc lắm mới mở miệng được.

Phó Ngọc Thanh bỗng nhắm chặt mắt lại, rồi cũng đứng bất động nhìn hắn, giọng anh như đang bị ép ra khỏi cổ họng, ré lên đến mức gần như chói tai: “Em nói đi!”

Mạnh Thanh lại gần anh, sẽ sàng, “Tam gia, em biết trong thư phòng của anh có một cái hộp gỗ.” Phó Ngọc Thanh sửng sốt nhìn hắn, hắn tiếp tục nói: “Em biết bên trong đều là thư anh viết cho em. Anh mang đi cũng chẳng để làm gì, anh để lại cho em nhé.”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn thật lâu, thế rồi anh quay mặt đi, đến khi hắn không thể nhìn rõ mặt mình mới đáp: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play