Phó Ngọc Thanh đâu biết hắn lại để bụng đến thế, không nhịn được cười: “Trì Ly Sơn còn chưa nói gì mà em đã tuyên án tôi rồi à?”
Mạnh Thanh xanh mặt: “Chuyện này có thể nghiêm trọng mà cũng có thể không. Gã là hạng người thế nào tam gia cũng không phải không biết, nhỡ gã mà vin vào chuyện đó làm gì…” hắn chợt nuốt lời xuống. Những chuyện thế này hắn vẫn luôn rất cẩn trọng, nhìn quanh quất thấy không có người làm mới nói nốt, “Tóm lại vẫn phải cẩn thận.”
Sao Phó Ngọc Thanh lại không biết chứ? Hồi đầu anh hơi nghi ngờ nên mới mua một lượt hết sạch ảnh. Mến mộ người đẹp thì có gì ghê gớm đâu? Gì thì gì vẫn đỡ hơn tội thông Cộng. Nếu chỉ mua mỗi một bức thì lại quá đáng nghi. Thế nhưng anh hoàn toàn không ngờ Dương Thu Tâm lại đòi ly hôn đúng lúc đó, thành thử ngọn đuốc bùng lên lại lan sang người anh.
Mạnh Thanh lại hỏi anh, “Rốt cuộc lúc đó là ai đưa ảnh?”
Phó Ngọc Thanh đành phải khai: “Là tôi gọi điện cho tòa soạn rồi bọn họ cho người đến lấy.”
Chắc Mạnh Thanh giận anh, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ là không thèm mở miệng nữa.
Lúc ăn cơm trông Mạnh Thanh vẫn u ám vô cùng, Phó Ngọc Thanh quả thực không nhìn nổi, bèn đặt đũa xuống trấn an hắn: “Em cũng đừng lo lắng quá thế, lát tôi sẽ gọi điện thăm dò thử ý gã một chút, chắc là không có chuyện gì đâu mà.”
Mạnh Thanh nào chỉ lo lắng, mà nuốt cơm cũng còn không trôi nữa kia, nghe anh nói vậy, hắn mới vặc lại: “Tam gia, bộ anh quên rồi hả? Chẳng phải lúc đầu chẳng có chuyện gì mà gã cũng vẫn muốn lấy mạng anh như thường đấy sao!” càng nghĩ lại càng giận, hắn dặn anh: “tam gia, mấy hôm nay anh cẩn thận chút đi, đừng ra ngoài nữa.”
Đời nào Phó Ngọc Thanh quên nổi? Chỉ là dù anh có sợ có lo mấy nữa thì anh cũng không muốn thể hiện ra trước mặt Mạnh Thanh. Hiếm khi thấy anh nghiêm túc gạt đầu: “Tôi biết rồi, em cũng chớ lo quá, chờ tôi hỏi một chút xem sao.”
Ăn cơm xong, anh lại làm mấy cú điện thoại. Bởi lẽ quả thực tâm trạng hơi nặng nề nên còn đặc biệt gọi cho Diệp Hãn Văn để kể chuyện ảnh của Dương Thu Tâm. Diệp Hãn Văn không nhịn được trêu anh: “Người khác làm mấy việc phong nhã này là để theo đuổi mỹ nhân, trong khi cậu ấy, mỹ nhân bỏ chồng thì cậu lại sợ mất mật như tránh rắn không bằng thế?”
Phó Ngọc Thanh thở dài: “Cũng là vì cô ấy tự dưng bỏ chồng nên mới khó ấy chứ.”
Diệp Hãn Văn cằn nhằn, “Cậu mến mộ mỹ nhân, mua ảnh của người ta, đăng một tấm lên thì có gì sai đâu? Nếu mà là sai thì người mê cổ cả đống ra, bộ chẳng nhẽ phải tống giam cả đám à?” song rốt cuộc hắn vẫn chẳng có chủ kiến gì hay ho: “nếu cậu sợ thì trả lại ảnh đi, xem gã còn gì để nói không?”
Phó Ngọc Thanh ngập ngừng, giá mà đơn giản như hắn nói thì dễ rồi, song anh cũng sợ nói dai nói dài lại làm bạn mình lo nên chỉ bảo: “Cậu đi nghe ngóng giúp tớ nhé, ai biết đâu mua ảnh thôi mà cũng rước thêm bao nhiêu tai vạ thế chứ?”
Diệp Hãn Văn nghiêm túc: “Nếu cậu sợ gã giở trò thì được.”
Diệp Hãn Văn lại hỏi anh bao giờ Lệ Văn mới đưa con về Nam Kinh, lâu rồi Phó Ngọc Thanh chưa sang bên Phúc Hi nên có biết đâu, anh nghĩ nghĩ mới đáp: “Chắc là Đoan Ngọ, chờ tớ hỏi cái rồi báo lại cho.”
Diệp Hãn Văn hào hứng tột độ: “Được, cậu cũng về cùng luôn đi, bọn mình cùng đi xem đua thuyền rồng.”
Tối chẳng biết Mạnh Thanh ra ngoài làm gì mà không bảo anh, tận khuya mới về. Chuyện mấy tấm ảnh khiến cả hai đều phiền lòng, trước khi ngủ anh mới nhớ ra hỏi Mạnh Thanh: “Mua vé xem hí ngày mai chưa?”
Mạnh Thanh không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này, vừa bực vừa buồn cười: “Tam gia, đang bao nhiêu việc thế này mà anh vẫn còn hóng đi xem hí à?”
Anh cũng chẳng quan tâm, giở giọng vô lại đáp: “Tôi muốn đi xem hí với em mà, sao thế, không cho à?”
Trước khi đi ngủ anh phải tắm nên Mạnh Thanh đang định xuống đun nước cho anh, nghe anh nói thế, hiếm khi lại thấy hắn trách: “Nào còn mua được nữa?” còn bảo: “mà có mua được thì cũng không cho anh đi đâu, mấy hôm nay anh không được đi đâu cả.”
Phó Ngọc Thanh bó tay thật, liếc hắn, định nhịn mà sau rốt vẫn không nhịn được, mới hỏi hắn, “Không cho tôi ra ngoài thì tối nay em đi đâu đấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT