Làm gì có chuyện Phó Ngọc Thanh chịu ngoan ngoãn ngồi đây chờ hắn chứ? Song anh cũng hiểu hắn xấu hổ, bèn lại chờ một chặp rồi mới đứng dậy xuống bếp.
Mạnh Thanh không chịu để anh chờ trong bếp vì sợ anh nóng, ngẫm nghĩ chút rồi chợt bảo: “Tam gia, trong đây nóng lắm, nếu anh thấy bí thì hay là em đi mua tờ báo cho anh đọc, anh chờ bên ngoài nhé.”
Phó Ngọc Thanh đang ngó dáo dác quanh phòng bếp, cảm thấy rất thú vị mới mẻ, không cho hắn ra ngoài mà nhất quyết bắt phải ở đây với mình, còn vớ cây quạt giấy đưa hắn quạt. Mạnh Thanh vốn đang hơi mệt, mà thấy anh như thế thì lại nhoẻn cười, hình như cười anh vì tự dưng lại dính người lạ, bảo: “Tam gia đúng là không thể thiếu hơi người dù chỉ một giây.”
Phó Ngọc Thanh chớp mắt, cố tình nói: “Tôi sợ em một đi không trở lại đấy.”
Mạnh Thanh không dám nói tiếp nữa.
Phó Ngọc Thanh lại nhắc đến chuyện làm vệ sĩ, Mạnh Thanh buồn rầu bảo anh, chỉ sợ phải đến khi từ đường nhà họ Đỗ sửa xong mất, lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới nhớ ra hắn là môn sinh của ông chủ Đỗ, bèn trấn an ngược lại hắn, “Cũng không cần phải nôn nóng thế đâu, cứ từ thôi là được. Anh còn phải tìm lý do nữa mà.”
Mạnh Thanh cau mày: “Đã xảy ra chuyện nghiêm trọng thế kia thì còn cần gì nghĩ lý do nữa? Mai em sẽ bảo ngài Đỗ, trước hết cứ thuê người đi theo anh đã, chờ chừng nào em xong việc trong tay thì em sẽ mặc kệ hết những cái khác, chỉ chuyên tâm làm vệ sĩ cho anh thôi.”
Phó Ngọc Thanh cố tình trêu hắn, “Duyệt! Ông chủ Mạnh, cơ mà nếu người khác hỏi sao em lại đi làm vệ sĩ thì em nói gì?”
Mạnh Thanh chẳng thấy to tát chi, “Em từng làm vệ sĩ cho Lạc Hồng Hoa rồi mà, hồi mới đến Thượng Hải em còn từng kéo xe rồi ấy chứ, cái này thì có là gì.”
Hắn vừa nhắc tới Lạc Hồng Hoa là Phó Ngọc Thanh cụt hứng liền, nhớ tới vài tin đồn hồi trước nghe, đều bảo rằng hắn từng là người hầu cho Lạc Hồng Hoa, sau đó thành vệ sĩ, rồi về sau một bước lên mây, cũng chẳng biết bao nhiêu là thật nữa.
Anh muốn hỏi nhưng mà lại ngại, chỉ đành chậm rãi quạt, không nói gì nữa. Phòng bếp quả thực nóng kinh khủng, chưa được bao lâu đầu tóc đã sũng mồ hôi. Mạnh Thanh cũng đổ mồ hôi ướt rượt, cầm quạt đưa cho anh, nói: “Lát nữa đun ít nước nóng cho tam gia dội, thay quần áo sạch sẽ rồi em đưa tam gia ra ngoài ăn.”
“Ăn gì?” Phó Ngọc Thanh híp mắt để hắn quạt, tuy bảo là nóng đến phát ngốt, nhưng kỳ thực lòng lại cảm thấy khoan khoái vô cùng.
“Tam gia muốn ăn gì, chỉ cần Thượng Hải có, em sẽ mời tam gia ăn.” Mạnh Thanh nói rất đỗi nghiêm túc, Phó Ngọc Thanh lại chỉ cười. Mạnh Thanh lên lầu cầm quần áo sạch đặt bên ngoài, còn mình thì xách một xô nước lạnh, thoáng lưỡng lự, bảo: “Để em dội trước đã.”
Phó Ngọc Thanh nói xong còn định giúp. Kết quả thử xách thùng nước kia lên, nước lại chòng chành sóng sánh bắn ra ngoài làm ướt giày Mạnh Thanh, Mạnh Thanh bật cười chộp lấy tay anh, nói: “Tam gia, mấy chuyện này cần gì dùng đến anh?”
Rồi bảo anh đứng cách xa ra chút kẻo bị nước bắn ướt, Phó Ngọc Thanh chỉ còn nước ngại ngùng thu tay về.
Mạnh Thanh nói rồi quay lưng về phía anh cởi đồ. Chân hắn hơi mềm, ang áng thử mới nhấc xô lên, sau đó một hơi giơ cao. Tay hắn khẽ run, hình như nắm không vững, thành thử dốc ngược xô cái, nước trong xô xối ào xuống bắn tung tóe khắp nơi, làm anh giật cả mình.
Mạnh Thanh cũng hơi ngạc nhiên, ngoái lại nhìn anh, ủ rũ nói: “Em giữ không chắc.”
Họng Phó Ngọc Thanh căng cứng, ho khan đôi tiếng mới bảo: “Lo gì, đằng nào lát nữa chả phải dội.”
Mạnh Thanh cười ngại ngùng, lại thêm nửa xô nữa từ từ dội xuống người.
Phó Ngọc Thanh nín thở nhìn hắn không dời mắt.
Thân thể trần trụi của người này đứng ngay trước mắt anh, từng giọt nước long lanh lăn xuống từ mái tóc hắn, từ tai, cằm, bờ vai, khuỷu tay hắn rỏ xuống đất, và cả muôn vàn những giọt trong trẻo men cổ hắn chảy xuống, vòng qua lưng và eo hắn, đến hai cánh mông săn chắc và bắp đùi hắn, tí tách tí tách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT