Phó Ngọc Thanh giật mình. Chuyện này Phó Cảnh Viên đã dặn dò không cho phép người làm bàn tán lung tung rồi mà, chẳng hiểu Diệp Thúy Văn hay tin từ đâu nữa. Anh bèn đáp quấy quá: “Đúng rồi, tôi nhận con nuôi ở Đông Đài, còn chưa đưa quà nữa. Sao vậy, mợ cũng muốn tặng quà to cho con trai tôi hở?”

Diệp Thúy Văn ồ tiếng, đoạn bảo: “Cậu còn hứng thú với chuyện đó nữa hả? Thế thì bao giờ bế tới cho xem chút nhé?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ mợ lại bảo vậy, anh nào dám chứ? Bèn cười xuề xòa, “Vội chi đâu? Chờ bao giờ mợ tặng quà rồi thì hẵng nói lại chuyện đi thăm.”

Nghe anh đáp thế, Diệp Thúy Văn bật cười: “Gì vậy? Sao giống nuôi con gái thế?”

Phó Ngọc Thanh nói sai nên cũng hơi ngượng, bèn vội vàng xin lỗi.

Diệp Thúy Văn lại có phần cảm khái: “Hôm qua không biết vị ấy chính là ông chủ Mạnh. Cậu kết bạn với cậu ta, thật ra là sáng suốt lắm đấy. Bây giờ ông chủ Đỗ có tiếng tăm đến vậy ở Thượng Hải, cậu ta lại là tâm phúc bên cạnh ông chủ Đỗ, cậu làm ăn buôn bán mà có một người bạn như thế thì thuận tiện hơn rất nhiều.”

Phó Ngọc Thanh chỉ cười.

Tính tình Mạnh Thanh vốn có khôn khéo vậy đâu. Hồi xưa có thể nổi danh thế này là vì quyền pháp quả tình rất lợi hại mà thôi. Vả lại hắn rời công ty Tam Hâm từ lâu rồi, đầu năm lại còn trốn đi Đông Đài lâu như thế, cứ bảo tâm phúc gì, chẳng qua cũng chỉ là nói cho êm tai mà thôi, kỳ thực chẳng đáng một đồng.

Diệp Thúy Văn chẳng mấy khi qua thư phòng của anh, đứng nói chuyện một hồi lâu rồi mà không ngồi, đi tới trước tủ sách của anh nhìn lướt qua, thấy sách trong tủ bày lộn xà lộn xộn hết cả thì không kìm được dời mắt đi, bảo: “Người như bọn họ ấy, lúc rảnh thì rất rảnh, lúc bận lại cũng bận vô cùng, hiện tại ông chủ Đỗ đang có việc, cậu ta nhất thời bận rộn chút thôi, không ghé thăm cũng chưa chắc đã là gặp phải rắc rối gì.”

Phó Ngọc Thanh biết mợ quen nhiều các phu nhân ở bàn bài nên chưa chắc đã không thông tỏ tin tức bằng anh, bèn cười đáp: “Thế thì tốt rồi.” Rồi hỏi mợ: “Lần này ông chủ Đỗ hội họp gì thế?”

Diệp Thúy Văn đi tới trước cửa sổ, trông sắc trời dần dần ảm đạm, rồi lại ngoảnh mặt lại cười: “Ông chủ Đỗ họp thôi, còn cần phải có một lý do để nói cho cậu à?”

Phó Ngọc Thanh ôm tâm sự trong lòng nên chỉ cười chứ chẳng đáp chi, tiện tay vặn mở đèn lên. Loáng cái cả căn phòng sáng trắng như tuyết, Diệp Thúy Văn chớp chớp mắt, nói: “Nghe bảo ông ấy định sửa từ đường của nhà họ Đỗ.”

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì không bất ngờ nữa. Bây giờ ông chủ Đỗ này tiếng tăm như mặt trời ban trưa vậy, đến cả người Tây cũng không chèn ép được ông, ông mà muốn nói gì, chỉ e toàn Thượng Hải này chẳng có mấy người có thể nói câu không.

Sau khi đến Thượng Hải, Mạnh Thanh bái danh ở chỗ của ông chủ Đỗ, anh cũng nghe được vụn vặt chắp vá từ nơi này nơi kia, song sau cùng lại chưa từng tự mình hỏi qua. Diệp Thúy Văn đã nói vậy rồi mà anh vẫn có chút thấp thỏm, bèn bảo một người làm đến nhà Mạnh hỏi thăm.

Anh hết nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi một cú cho Lạc Hồng Hoa. Sau khi nối máy thì chẳng hỏi gì ngoài chuyện của Từ Thế Vĩ, kế đó hỏi nàng có phải Mạnh Thanh không chịu về hay không.

Lạc Hồng Hoa nói: “Anh ta về Thượng Hải rồi đấy. Nhưng mà độ này anh ta bận việc của ông chủ Đỗ, kiếm đâu ra sức mà lo Từ Thế Vĩ nữa? Dù có bận hết đợt này đi nữa, tôi trông anh ta… có khi chẳng định làm gì tên đó đâu.”

Phó Ngọc Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng lại bốc lên một ngọn lửa không tên, anh nghĩ, nếu có chuyện thì sao không báo gì với mình? Sao lại để mình phải khổ sở chờ đợi như vậy chứ?

Anh nén giận qua lại thêm dăm ba câu nữa với Lạc Hồng Hoa rồi mới cúp máy.

Anh còn đang sợ mình trách nhầm Mạnh Thanh, đến lúc người đi hỏi về rồi mới biết Mạnh Thanh đã ở nhà, bởi vì anh cho người làm qua nên còn đặc biệt viết một bức thư để người làm mang về.

Trong thư viết rằng mấy hôm nay e là sẽ rất bận nên không ghé được, bảo anh an tâm dưỡng bệnh thật tốt. Nếu có chuyện gì cần làm thì viết thư cho hắn, nhận được thư là hắn sẽ đi làm ngay.

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn chỉ có độc hai câu ngắn ngủn như thế, lật qua lật lại xem, còn sợ trong phong thư còn kẹp cái gì đó nữa, cơ mà chẳng có gì cả.

Phó Ngọc Thanh gấp lá thư lại cất vào bên trong chiếc hộp gỗ đỏ đựng thư của mình, bấm chuông bảo tài xế chuẩn bị xe.

Anh chờ cả một ngày, không chờ được người mà lại chờ được một lá thư như thế, lời lẽ trong thư nhạt nhẽo nhường ấy, thành thử tốt hay xấu thế nào cũng chẳng nhìn ra. Anh rất buồn, nghĩ thế nào cũng không thông đặng, thế nên định tới nhà Mạnh hỏi tận miệng xem tận mặt xem sao.

Trước khi đi anh chỉ bảo có chút việc gấp, tài xế vừa mới tới, nhận chỉ thị của anh rồi mau lẹ đánh xe ra ngoài đường, lái thẳng tuốt đến ngõ nhà Mạnh Thanh, lúc bấy giờ mới hơi nghi ngờ. Phó Ngọc Thanh dặn: “Bác cứ đỗ đây, một lát nữa tôi ra.”

Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ tới lúc này.

Nhà Mạnh đang vào giờ cơm tối, Đình Ngọc lại nổi thói khảnh ăn, Mạnh Thanh vừa mới múc cho nhóc con một bát canh nhỏ, vú em đang làm mặt xấu bên cạnh để đút cho Chấn Ngọc, trong nhà dường như chẳng có người ngoài, nom có phần cô quạnh.

Vì anh đến đột ngột quá, đâm ra Mạnh Thanh rất lấy làm sửng sốt, hỏi: “Sao tam gia lại tới đây, có chuyện gì ư?”

Phó Ngọc Thanh cởi mũ xuống cầm trong tay, cười như không cười đáp: “Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play