Mạnh Thanh thấy có thế nào thì anh cũng không chịu, bèn bảo hai người Triệu Hàn ra ngoài chờ trước, sau đó mới nói: “Những đắn đo trong lòng tam gia, thật ra tôi đều hiểu cả. Tự dưng lại có thêm hai người đi theo, hẳn là tam gia thấy mất tự nhiên lắm, nhưng tam gia có không lo nghĩ vì bản thân đi nữa thì cũng nên vì phu nhân, vì Lục công tử mà biết để tâm một chút. Ngài ở đây một mình, bọn họ thì lại xa ngàn non vạn nước, sao mà không canh cánh được đây?”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn lôi hai chị em Lục gia ra thì trong lòng không dằn nổi cơn bực tức, nghĩ, việc gì hắn phải nói thế chứ? Ngày xưa cứ hễ nhắc đến Lục Thiếu Kỳ là hắn lại bảo mình bị ma xui quỷ ám, trách cứ liên miên. Ở đây đâu có người ngoài đâu, thế mà hắn lại khác hẳn lúc đó, khách khí đến thế, chả hiểu là nói cho ai nghe nữa?

Trong lòng anh không kìm được cơn thất vọng, chỉ nói, “Ông chủ Mạnh, có cái gì mà ngài không hiểu chứ? Cậu ta nói thế với ngài, nói trắng ra chỉ là muốn tìm người canh chừng tôi thôi. Đây là cậu ta đang quấy, ngài nghe thì thôi, việc gì phải coi là thật chứ?”

Lòng Phó Ngọc Thanh nghĩ thế thật, Lục Thiếu Du đi Liên Xô rồi, dù sau này có về Thượng Hải thì cũng chẳng liên quan gì đến mình cả. Dù có người theo dõi thì để hắn theo dõi là được rồi. Bộ mình ở nhà thôi mà còn có thể biến thành Cộng đảng được chắc?

Mạnh Thanh không ngờ anh lại hơi phật lòng, khẽ nhíu mày bảo, “Tam gia, Lục công tử kỳ thực cũng là có ý tốt mà thôi, ngài vẫn nên đón nhận. Ngài buôn bán lớn, chẳng biết sẽ đắc tội phải ai nữa. Hai người kia ở cạnh ngài, chung quy lại vẫn khiến người ta yên tâm hơn.” Hơi dừng lại rồi bảo, “Mỗi tháng tôi sẽ đến hai chuyến, nếu tam gia ngại phiền thì không cần gặp tôi đâu.”

Phó Ngọc Thanh sững sờ nhìn hắn, chẳng hiểu sao đang yên đang lành mà phải nói đến mức như thế chứ. Anh bèn hỏi vặn lại, “Ông chủ Mạnh, lời này của ngài là có ý gì vậy?”

Mạnh Thanh không nhìn anh, chỉ đáp: “Thật ra tôi đều hiểu cả. Tam gia không muốn gặp tôi, cũng không muốn dùng người tôi đưa tới. Nhưng việc này là được Lục công tử phó thác, tôi không thể không đến được, tam gia đừng trách tôi.”

Hắn không dưng lại đi nói một tràng như vậy, mặt Phó Ngọc Thanh ngay tức thì trắng bệch, nhịn mà lại không nhịn nổi, thấp giọng nói: “Ông chủ Mạnh, không phải thế. Chuyện hồi đó đều là lỗi của tôi, đừng nhắc lại làm gì. Nhưng nếu bảo bây giờ, lẽ nào chẳng phải là tôi đang đắc tội ông chủ Mạnh ư?”

Anh nhớ đến thuở trước, một nỗi chua chát chợt dâng lên trong lòng, anh hỏi: “Ngài cưới vợ bé ở Nam Kinh, không hề bảo tôi. Đến lúc tôi hay tin, đưa quà đến thì ngài đã về Thượng Hải mất rồi. Ngài mở võ quán, tôi cũng là nghe Đỗ Hâm bảo mới biết. Phu nhân hai của ngài có hỉ, nếu không phải bà Mạnh bảo tôi thì sợ có khi tôi còn chẳng biết để mà chuẩn bị quà nữa. Chỉ là chưa biết ngày nào thôi, chắc là cũng sớm lắm nhỉ. Cũng chẳng rõ tôi đắc tội ông chủ Mạnh bao giờ vậy? Mà phải cự tuyệt xa cách cả ngàn dặm như thế chứ?”

Mạnh Thanh bàng hoàng, vội vàng đáp: “Tam gia, tôi không biết… Tôi cứ tưởng Đỗ Hâm đã bảo ngài rồi. Tôi cứ tưởng ngài…” Hắn nói đến đó thì bỗng khựng lại, không nói nữa.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn lúng túng thế thì cũng áy náy vô cùng.

Anh tuôn ra một tràng như vậy, cứ như đang oán trách Mạnh Thanh vậy. Nhưng anh lấy đâu ra tư cách để mà trách Mạnh Thanh cơ chứ?

Anh bình tĩnh lại, hơi cười rồi mới nói: “Đây âu cũng là chuyện tốt. Chẳng biết đứa bé sinh chưa?”

Mạnh Thanh vẫn nhìn anh đăm đăm, nhưng sau khi anh hỏi câu này, Mạnh Thanh lại bỗng ngoảnh mắt đi, một lúc lâu sau mới lên tiếng đáp: “Đầu năm sinh.”

Phó Ngọc Thanh nhìn biểu cảm của Mạnh Thanh thì trong lòng đã hiểu, e là đứa bé này chắc chắn là của hắn rồi, nhất thời cũng thấy rầu lòng mà nghĩ, lẽ nào đã sinh rồi sao? Mình chẳng biết cái gì cả. Anh lầm bầm: “Đầu năm ư? Là đầu năm dương lịch ư? Tôi bỏ lỡ rồi sao?”

“Không phải, vẫn chưa sinh.” Mạnh Thanh vội vàng giải thích: “Chắc khoảng cuối tháng.”

“Chắc khoảng cuối tháng?” Phó Ngọc Thanh không kìm được mà nhìn về phía hắn, trong lòng lại càng lạnh thêm.

Mạnh Thanh bị anh nhìn lẳng lặng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn dằn xuống.

Phó Ngọc Thanh quay mặt đi, cười một tiếng, rồi nói: “Ông chủ Mạnh, chẳng trách ngài lại gióng trống khua chiêng cưới cô ấy như thế. Đây thật ra là chuyện tốt mà, tôi rất mừng cho ngài.”

Mạnh Thanh bỗng im bặt, cả hai đều lặng thinh. Đó giờ anh không hề biết, trong căn nhà kiểu Tây trống trải này, nếu không có người nói chuyện thì sẽ có thể yên tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng như thế.

Phó Ngọc Thanh bị bầu không khí ngột ngạt ấy bóp nghẹt, không kìm nổi ý muốn đi đến cạnh cửa sổ.

Mạnh Thanh bỗng hỏi anh: “Tam gia, dạo này ngài có khỏe không?”

Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, rồi rũ mắt mà nghĩ, chắc là khỏe nhỉ.

Lấy vợ, mở công ty vận tải đường thủy, làm ăn càng ngày càng phát đạt, sao có thể không khỏe cho được? Bèn nở một nụ cười, đáp dửng dưng: “Vẫn khỏe lắm.”

Thế là sau đó hai người không nói gì một lát nữa.

Bởi vì có điện thoại gọi đến, Mạnh Thanh bèn cáo từ. Phó Ngọc Thanh cũng không thể giữ hắn lại, cứ thế nhìn hắn đi.

Người gọi điện tới là Diệp Lệ Văn, hỏi có phải ở nhà có một cuốn sách tiếng Anh về nhiếp ảnh không. Tuy Lục Thiếu Du đã đi rồi, nhưng chỉ bảo là đi dưỡng bệnh thôi, thế nên rất nhiều đồ vẫn để ở nhà không mang theo. Phó Ngọc Thanh sao biết được nàng để đâu chứ? Bèn mời cô đến tự mình tìm.

Sau khi Mạnh Thanh đi, Phó Ngọc Thanh nhớ ra thư của Lục Thiếu Kỳ, bèn mở ra đọc lướt một lần. Trong thư Lục Thiếu Kỳ viết, thật ra gã đã điều tra xác đáng vụ bắt cóc là kẻ nào gây ra rồi, chẳng qua là tên đầu sỏ đã bỏ trốn mất, không bắt được. Trong thư gã viết rõ, vụ bắt cóc này có dính dáng đến người của Thanh bang, bảo anh phải cẩn thận. Sau đó còn viết mình đã bỏ ra một số tiền lớn mời ông chủ Mạnh Hòa Khí Quyền của Thanh bang đến làm vệ sĩ cho anh, để anh có thể yên tâm chờ mình quay về. Cuối thư bảo anh đừng có nhớ nhung bà Mạnh nữa, kẻo ông chủ Mạnh mà biết sẽ nổi giận vì hồng nhan, thế thì sẽ khó coi lắm.

Dẫu anh biết thừa Lục Thiếu Kỳ chỉ đang đùa thôi, nhưng vẫn lo nghĩ không thôi, chẳng biết gã điều tra ra cái gì nữa. Mạnh Thanh đưa thư cho anh, thư được dán kín nên không biết có đọc chưa. Mấy bận anh định gọi điện hỏi hắn, nhưng lại cảm thấy lúc từ biệt hai người gượng gạo như thế, chẳng rõ phải mở miệng thế nào mới được. Lưỡng lự rất lâu thì nhớ ra Mạnh Thanh bảo một tháng sẽ đến hai lần, mới dằn xuống mà nghĩ, chờ bao giờ hắn tới thì hỏi hắn là được.

Buổi chiều lúc Diệp Lệ Văn đến, còn hỏi anh bao giờ thì Lục Thiếu Du về, Phó Ngọc Thanh chỉ bảo còn phải ở Thanh Đảo tĩnh dưỡng một thời gian cơ.

Trưa hai người ăn cơm, rảnh rỗi hàn huyên, Diệp Lệ Văn hỏi anh chuyện Diệp Hãn Văn bị đình chỉ để điều tra, năn nỉ anh nghe ngóng giùm.

Phó Ngọc Thanh hết hồn, nếu Diệp Hãn Văn xảy ra chuyện, tại sao một chút tin tức anh cũng không hề hay biết vậy? Hỏi một lúc nữa mới biết cô cũng là vô tình nghe thấy bạn nói thôi. Bỗng dưng nghe được cái tin đó, cô mới sốt sắng gọi điện về hỏi, Diệp Hãn Văn lại chỉ bảo làm gì có chuyện như thế. Cô nửa tin nửa ngờ, nghĩ hai người họ là bạn thân, cho nên mới đến hỏi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play