Nhưng trong tay Diệp Thúy Văn có thể có bao nhiêu tiền chứ? Chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu, chỉ sợ mợ nghĩ nhiều thôi. Phó Ngọc Thanh nghĩ, lát phải gọi điện lại cho mợ mới được, hỏi Đỗ Hâm: “Chuyện ta về rồi, ông chủ Mạnh đã biết chưa?”

Đỗ Hâm “A” một tiếng, mặt lộ vẻ ảo não, nhỏ giọng nói: “Tôi quên xừ rồi. Buổi trưa cậu không về, Lục công tử làm mọi người trong nhà loạn hết cả lên, nào có thời gian báo cho anh ta đâu.”

Phó Ngọc Thanh không nghĩ cậu lanh lợi như thế mà cũng có lúc không lo được, bèn đứng dậy, định xuống gọi điện cho Mạnh Thanh. Nhưng hơi do dự, lại không bước nổi.

Ban ngày hai người căng thẳng như thế, bây giờ mà gọi điện, chẳng phải là tự mình vô duyên, khiến người ta thêm chán ghét sao?

Phó Ngọc Thanh bèn bảo Đỗ Hâm: “Cậu đi gọi điện cho anh ta đi, bảo ta về rồi, bình an vô sự. Vốn anh ta đã thu xếp chu đáo, lại còn có xe ở bên ngoài chờ, ta lại… Tóm lại là ta thật sự xin lỗi anh ta là được.” Nghĩ giây lát lại nói thêm, “Cậu bảo anh ta, hôm nay nổi nóng với anh ta, là ta sai, cậu thay mặt ta xin lỗi anh ta.”

Đỗ Hâm nghe không hiểu, bối rối nhìn anh, Phó Ngọc Thanh không muốn giải thích chuyện này với cậu, chỉ nói: “Ta nhớ mợ Tạ từng bảo ta, ta vốn có một cái khóa trường mệnh, cậu tìm hộ bọc kỹ lại cho ta. Ta viết lá thư, ngày mai đem qua cùng luôn.”

Mạnh Thanh cưới vợ lẽ ở Nam Kinh, anh còn không đưa quà, chi bằng lần này bù lại một thể đi.

Đỗ Hâm đi lấy giấy ngay, còn hỏi anh muốn dùng bút máy hay là dùng bút lông. Phó Ngọc Thanh hơi ngẩn ra rồi mới nói: “Bút lông đi. Trịnh trọng chút.” Thấy cậu vẫn đứng đó thì giục: “Cậu đi gọi điện trước đi!”

Đỗ Hâm lè lưỡi một cái, rồi nhanh như cơn gió chạy biến xuống.

Đã lâu rồi Phó Ngọc Thanh chưa viết bút lông, anh nhìn Đỗ Hâm lấy giấy viết thư ra, chợt nhớ tới hồi ở Nam Kinh. Khi đó anh còn hào hứng đùa Đỗ Hâm, bảo muốn vẽ một bức tranh Mạnh Thanh phiên bản nữ. Kết quả đến lúc Đỗ Hâm dọn mực bút ra hết rồi thì anh lại bị Lục gia mời đi.

Từ đó trở đi, cuộc sống của anh đã thành ra hơi thân bất do kỷ.

Trong lòng Phó Ngọc Thanh bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng, anh nghĩ, lời của Mạnh Thanh đã hạ thấp anh thành không đáng một xu, tuy có giận anh với Trịnh Linh Lệ bội tình bạc nghĩa, nhưng cũng có mấy phần trách cái câu sớm tụ sớm tan của anh ở Nam Kinh đấy.

Thật ra trong lòng anh cũng biết, không ai ngàn ngày tốt, không hoa trăm ngày đỏ. Là chính anh muốn một đao cắt đứt với Mạnh Thanh, lại còn cắt như thế để người ta phải khó chịu, Mạnh Thanh đối xử với anh thế nào, kỳ thực đâu có mắc nợ gì anh. Cưới một cô vợ bé thì có là gì chứ? Có cưới thêm ba bốn cô vợ bé nữa, sinh bao nhiêu con nữa, cũng chẳng liên quan đến anh.

Cho dù trong lòng anh có không vui đến thế nào, thì còn làm gì được?

Trái lại là Lạc Hồng Hoa kia, người thông minh tinh tế như nàng, thủ đoạn có lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn thông cảm được. Anh nhìn ra, nàng thích Mạnh Thanh thật, còn Mạnh Thanh sao, cũng có chút tình ý với nàng. Anh vốn nghĩ hai người này sẽ chẳng có sóng gió gì, nhưng không ngờ Lạc Hồng Hoa vừa mới sinh con gái, Mạnh Thanh đã cưới luôn một cô vợ khác.

Có khi Mạnh Thanh đang làm cho anh xem, để anh yên tâm. Hoặc là đã thật sự đã tuyệt vọng với anh, cho nên mới cưới người khác. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, những cái ấy còn quan trọng gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn anh đi hỏi hay sao? Cho dù có hỏi đến tận cùng thì cũng thế nào được đây?

Cho nên những điều này, anh vốn không muốn, cũng không chịu nghĩ nhiều nữa.

Song giờ hai người đã biến thành tình trạng này, trong lòng anh lại không thể nói được là loại cảm xúc gì, không nhịn được mà thấy thương nàng.

Còn một chuyện nữa mà có nằm mơ anh cũng không ngờ tới. Lúc hai người gặp lại, vì chuyện Trịnh Linh Lệ mà Mạnh Thanh lại trở nên cố chấp như vậy, không cả buồn nói trái phải. Lại còn nổi giận với anh như thế, cứ như đã biến thành người khác vậy.

Chắc là trách anh, không tin anh đi.

Trong lòng Phó Ngọc Thanh đắng ngắt, hỗn loạn, đành gạt đi tâm tư đầy bụng, nhấc bút viết thư.

Viết được một nửa thì Lục Thiếu Kỳ cầm một chiếc đĩa nhạc đến, muốn bật lên nghe. Còn chưa nghe hết một lời, bỗng nói: “Ngọc Thanh, chị hai bảo tôi, chị ấy muốn đến Đức học.”

Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, bút khựng lại trong tay, tạo thành một vết mực trên giấy. Lục Thiếu Kỳ chậc một tiếng, nói: “Sao không viết bút máy?” Rồi đi ra sau lưng anh, định xem anh viết gì.

Phó Ngọc Thanh đưa tờ giấy hỏng cho gã đọc, tự mình lấy một tờ khác ra, nói: “Chờ một lát đã, tôi viết xong rồi nói sau. Cậu làm ầm lên một trận như thế, một người cũng không yên, phải cảm ơn người ta mới được. Lúc trước anh ta cưới vợ bé ở Nam Kinh, tôi còn chưa đưa quà, lần này cảm ơn anh ta một thể cùng chuyện ở bến tàu luôn.”

Lục Thiếu Kỳ xem qua, nói: “Ô, ban ngày hắn còn thay tôi đi tìm anh, cũng hết lòng lắm đấy. Anh thì lại đối với ai cũng chu đáo như thế cả.” Lại đọc cẩn thận thêm một lần nữa, mới nói: “Chữ của anh cũng đẹp hơn chữ người khác nữa, thế nên mới không chịu dùng bút máy chứ gì. Tôi không viết đẹp được như vậy đâu.”

Chờ Phó Ngọc Thanh viết xong thì Đỗ Hâm đã về, anh gấp thư lại cất vào, đưa cho Đỗ Hâm, bảo: “Sáng mai cậu đi một chuyến, đưa cho ông chủ Mạnh nhé.”

Đỗ Hâm nhận lấy, ngầm hiểu đi xuống lầm.

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hỏi gã: “Chị hai của cậu nói gì cơ?”

Lục Thiếu Kỳ ngồi trên ghế nghịch con dao rọc giấy, nói: “Chị ấy ở Thượng Hải mãi chán, muốn đi Đức học. Tôi nghĩ chẳng qua chị ta muốn đi Liên Xô thôi.”

Phó Ngọc Thanh trầm ngâm giây lát mới nói: “Cô ấy đi ra ngoài cũng tốt, nếu không ngồi đây như cầm tù vậy, ở đâu cũng có người nhìn chằm chằm, còn gì hay chứ?”

Lục Thiếu Kỳ ngước mắt nhìn xoáy vào anh, nói: “Chị ta bảo tôi đi cùng đi. Chị bảo giờ chính là thời điểm dụng binh, nếu tôi đi Đức đánh bóng tên tuổi, quay về sẽ có lợi. Mấy chuyện kiểu này, chị ta nhìn chuẩn lắm. Anh thấy sao?”

Phó Ngọc Thanh rất ngỡ ngàng, trong lòng không hiểu lắm sao gã lại hỏi, bèn nói: “Đây cũng là chuyện tốt, chẳng qua chỉ là sẽ hơi vất vả thôi.”

Lục Thiếu Kỳ nở nụ cười, không để bụng, chỉ nói: “Nếu anh đi với tôi thì có vất vả cũng chẳng có gì to tát.” Gã suy nghĩ chốc lát rồi nói thêm: “Nhưng sẽ không để anh phải khổ đâu.”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt vô cùng, anh khác với Lục Thiếu Kỳ, có thế nào anh cũng sẽ không rời hai đất Bắc Kinh Thượng Hải. Nhưng anh hiểu tính người này, không thể mảy may làm trái ý gã, cho nên không bảo đi, cũng không bảo không đi, chỉ hỏi: “Nếu thế, cậu sẽ đi học trường nào, học cái gì, đi bao lâu?” Hơi dừng lại, hỏi thêm: “Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu không quyết định được thì nên bàn với chị hai của cậu.”

Lục Thiếu Kỳ bất mãn: “Sao phải bàn với chị ta chứ?”

Phó Ngọc Thanh cười nhưng không đáp, hỏi ngược lại gã: “Sao tự dưng cô ấy lại nói chuyện này với cậu chứ?”

Lục Thiếu Kỳ nhìn anh, một lúc lâu mới nói: “Chị ta bị hiềm nghi như thế kia đó, nếu đi một mình thì sợ không ra ngoài được, cho nên chỉ có đi cùng tôi mới được. Chị ta kể cái này với tôi cũng chẳng có gì lạ.”

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, không nhịn được mà bật cười, nói: “Vậy thì cậu cũng nghĩ cho kỹ đi. Có muốn đi hay không, chỉ tùy vào cậu nghĩ thế nào thôi.”

Lục Thiếu Kỳ khẽ cười khẩy: “Nói thật với anh nhé, chắc người khác sẽ không tin đâu, nhưng tôi hiểu chị ta lắm đấy. Cái khổ này của chị ta chả oan đâu. Nhưng chị ta với chủ nghĩa cộng sản kia thì tôi không tin thật. Anh nghĩ tôi không có học sao? Thật ra sách của chị ta, tôi cũng đọc qua qua mấy quyển rồi. Nhưng tôi phải nói nhé, trên thế giới này, ai cũng mong có quyền có thế, làm gì có ai không thích dẫm đạp lên đầu người khác đâu? Anh nhìn mấy tên ăn mày trên đường mà xem, anh vứt mười tệ ra, bọn họ chắc sẽ còn chia nhau mấy phần, nhưng anh mà vứt một trăm tệ ra, một ngàn tệ ra, bọn họ không đánh vỡ đầu nhau mới là lạ, tôi không tin đám quỷ nghèo đó có đường ra đâu. Chưa kể, chị ta là lòng dạ Bồ tát, cái mình có, chỉ hận người khác cũng không có. Chị ta đâu có nghĩ ra đâu, trên đời này có được bao nhiêu thứ tốt cơ chứ? Nếu người khác mà được thì chị ta chả có phần đâu.”

Phó Ngọc Thanh im lặng chốc lát, muốn nói gì đó, những người ăn mày ấy, chưa chắc từ lúc sinh ra đã là ăn mày. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy việc gì phải tốn công vô ích, bèn chỉ nói: “Vậy thì cậu với cô ấy, đương nhiên là không hợp nhau rồi.”

Lục Thiếu Kỳ nhìn anh, nói: “Anh với chị ta thì lại hợp nhau đấy.”

Phó Ngọc Thanh thấy câu này của gã sai sai, trong lòng cảnh giác, bèn cười: “Tôi chẳng qua chỉ hỏi cô ấy thôi, có phải ngày xưa tính cậu cũng xấu thế này không thế. Sao, chẳng lẽ thế cũng không được à?”

Lục Thiếu Kỳ hừ một tiếng, bỗng nói: “Sau khi tôi gặp phải anh, tính tình tốt hơn trước nhiều rồi đấy.”

Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, cười nói: “Thật sao? Thế thì chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, tôi cũng sẽ giống chị hai của cậu, biến thành Bồ tát đấy.”

Lục Thiếu Kỳ thấy anh đùa cợt thì không vui lắm, nhưng không tiện nói gì nữa. Vả lại giờ cũng không còn sớm, ban ngày Phó Ngọc Thanh đánh bài với người khác, không đến công ty, có vài việc bận phải mang về tận nhà, Phó Ngọc Thanh còn phải làm việc, nào còn có thể nhiều chuyện với gã nữa? Đọc hơn một nửa thì quả thực chịu hết nổi, bèn đi ngủ.

Kết quả sáng sớm hôm sau, Diệp Thúy Văn lại gọi điện đến tìm Phó Ngọc Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play