Tú Sơn đáp: “Ông chủ Mạnh bảo hôm nay mới là chuyến của Đỗ Hâm.”
Phó Ngọc Thanh nổi giận, chẳng nói thêm gì nữa mà đi ngay ra ngoài, Tú Sơn vội vàng chạy ra đằng trước đẩy cửa cho anh. Phó Ngọc Thanh đi rất nhanh, Tú Sơn đành phải hớt hả chạy theo anh cả đường ra ngoài sân.
Người hầu thấy anh đi ra thì đã mở sẵn cánh cổng sắt lớn, Phó Ngọc Thanh ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Mạnh Thanh thì không khỏi sốt ruột, anh sợ Mạnh Thanh đã đi mất rồi, bèn hỏi Tú Sơn: “Anh ta chờ ở đâu?”
Tú Sơn cũng chịu, đành bảo: “Nguyên văn anh ta bảo chờ cậu ngoài cổng.”
Hai người đang nói thì bỗng Mạnh Thanh đi tới từ phía Tây tường ngoài, hắn cởi mũ, khách khí gọi một tiếng: “Tam gia.”
Phó Ngọc Thanh nín thở nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn không vui vẻ như mọi ngày, giọng cũng khàn hơn, đáy lòng bỗng nhói lên, nhất thời không biết nên đáp lời hắn thế nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ Mạnh, tôi mời ngài đến làm khách mà, sao ngài lại đứng ngoài mãi không chịu vào?”
Mạnh Thanh hơi lưỡng lự: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tam gia, Mạnh Thanh vốn không nên đến quấy rầy.” Hắn liếc Tú Sơn một cái rồi nói, “Vị tiểu huynh đệ này bảo tam gia có việc dặn dò, chẳng hay tam gia gấp chuyện gì sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói những lời ấy mà trong lòng bỗng sinh giận, đi tới nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Em đi vào cùng tôi đi.” Hai người cách nhau rất gần, Phó Ngọc Thanh đứng nhìn hắn, quả nhiên ngửi được mùi rượu trên người Mạnh Thanh, lòng chùng xuống mà nghĩ, chẳng biết hắn uống bao nhiêu rồi.
Mạnh Thanh bị anh nắm thì rất ngỡ ngàng, vội vàng lắc đầu nói: “Không được, không quy củ. Tôi không thể làm hỏng chuyện của tam gia được.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn còn tỉnh táo thì vừa buồn lại vừa giận, nhưng hết cách rồi, đành phải gạt hắn: “Có việc quan trọng phải nói với em, không thể nói ở đây được, em đi vào với tôi đi.” Bảo thêm: “Bây giờ lễ cưới không như trước nữa rồi, không còn rườm rà như ngày xưa nữa, nếu hôm nay đến em sẽ thấy, đó chính là lễ cưới kiểu mới đấy.”
Mặt Mạnh Thanh vừa trắng vừa xanh, mãi mới bước theo anh, nhưng một chữ cũng chẳng nói.
Phó Ngọc Thanh dẫn hắn đến phòng khách ở phía Tây nhà, Mạnh Thanh không được tự nhiên mà hỏi: “Tam gia, có việc quan trọng gì vậy? Dù gì hôm nay cũng là ngày đại hỉ của ngài, nếu không gấp quá thì để hai bữa nữa nói cũng được.”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái rồi hỏi, “Vết thương của em lành chưa?”
Mạnh Thanh chăm chú dõi theo anh, rồi bất chợt bảo, “Tam gia, ngài không bảo với tôi chuyện ngài thành thân, có phải ngài sợ tôi sẽ kiếm chuyện với ngài không?” Hắn nói xong thì cũng không chờ Phó Ngọc Thanh đáp, mà tự nói luôn: “Tam gia, tôi không phải người như vậy.”
Phó Ngọc Thanh không muốn nghe những lời ấy của hắn nhất, thấy hắn nói thế thì trong lòng rất không vui, bèn hỏi: “Thật không? Nói thế, tôi kết hôn với người khác thì ông chủ Mạnh rất mừng cho tôi đúng không?”
Mạnh Thanh nhất thời không nói được, mắt cũng hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới đáp: “Đúng vậy, tôi rất mừng cho tam gia.”
Đến lúc đó Phó Ngọc Thanh mới nhận ra hắn đang say, vốn còn đang hơi bực, nhưng thấy hắn như thế thì cơn giận lại tan biến đi như mây khói. Anh thầm thở dài, đưa bát canh giải rượu cho hắn, dỗ hắn uống hết rồi mới hỏi: “Em không giận thật sao?”
Sắc mặt Mạnh Thanh rất khó coi, nhưng lại vẫn nở một nụ cười gượng, ép mình nói: “Tam gia thành thân, tôi vui thay tam gia còn không kịp kia, sao lại giận được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT