Phó Ngọc Thanh làm như không nghe thấy, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước, rất nhanh một chiếc xe kéo đã dừng lại trước mặt anh.

Lục Thiếu Kỳ cuống lên, đẩy cửa ra xuống xe đuổi theo, nói: “Phó Ngọc Thanh, anh có ý gì vậy!”

Phó Ngọc Thanh hơi cười, “Lục công tử, tôi có ý gì, cậu không rõ hay sao?”

Lục Thiếu Kỳ xanh cả mặt, giận dữ mắng, “Tôi không rõ đấy, anh nói rõ ra xem nào!”

Phó Ngọc Thanh quay người lại, nhìn thẳng vào mặt gã, khách khí mà nói, “Lục công tử, cậu muốn chơi với tôi, hay là muốn nghiêm túc với tôi, tôi cũng không phải không chịu theo.” Anh nói đến đó thì thoáng ngưng lại, nâng tay dí vào trán mình, bắt chước dáng súng, nói: “Nhưng cậu như thế.” Anh bật cười, sau đó nói tiếp, “Lục công tử, cậu cũng biết mà, tôi nhát gan. Thứ lỗi cho tôi không dám theo.”

Vẻ mặt Lục Thiếu Kỳ khó coi vô cùng, thấy anh sắp xoay người đi mất thì bỗng nói: “Phó Ngọc Thanh! Anh dám bước một bước nữa xem? Anh tưởng tôi không dám nổ súng à?”

Phó Ngọc Thanh còn chưa kịp mở miệng, phu xe đứng chờ bên cạnh đã bị dọa mà kéo xe chạy mất.

Phó Ngọc Thanh không ngờ sẽ thành như vậy, nhất thời tức giận vô cùng, Lục Thiếu Kỳ thấy anh giận thì vẻ mặt hơi dịu đi, thoáng nhẹ giọng mà nói: “Ngọc Thanh, về cùng tôi đi.”

Phó Ngọc Thanh không giận mà lại cười, trào phúng nói: “Về á? Về làm gì? Thay áo liệm chờ cậu nổ súng à?”

Lục Thiếu Kỳ nheo mắt nhìn anh một lát rồi chợt cười, nói: “Ngọc Thanh, sao anh phải cáu đến mức đấy nhỉ?”

Lòng Phó Ngọc Thanh như có lửa đốt, còn chưa biết phải thoát thân kiểu gì, bèn không đáp. Lục Thiếu Kỳ nâng tay chạm vào mặt anh, nói, “Sợ cái gì? Tôi cùng lắm đánh gãy chân anh thôi, làm sao nỡ đánh chết anh được?”

Lưng Phó Ngọc Thanh lạnh buốt, chỉ cảm thấy tim mình chùng xuống, thế nhưng chùng mãi mà chẳng tới đáy.

Lục Thiếu Kỳ nhìn anh một cái, lòng bàn tay cọ qua môi anh, nét cười lộ ra, đắc ý mà nói: “Lên xe đi!”

Phó Ngọc Thanh còn chưa hết bực, giờ lại nghe gã nói như ra lệnh kiểu thế, gần như giận đến choáng cả người, nhưng lại bật cười, lạnh lùng nói: “Vậy cậu đánh gãy chân tôi cũng được.” Dứt lời bèn gọi một chiếc xe kéo khác.”

Lục Thiếu Kỳ rất ngỡ ngàng, thấy Phó Ngọc Thanh sắp sửa lên xe đi mất rồi thì lại có chút bối rối.

Phó Ngọc Thanh dặn dò phu xe rồi lờ gã đi luôn. Phu xe kéo xe đi, đáy mắt Lục Thiếu Kỳ đỏ ửng lên, nghiến răng nghiến lợi mà gào: “Phó Ngọc Thanh, anh xuống ngay cho tôi!”

Phu xe hơi quay đầu lại, Phó Ngọc Thanh nói: “Bác cứ đi đường bác, kệ cậu ta.”

Lục Thiếu Kỳ ngay tức thì nổi trận lôi đình, người hẵng còn đứng bên đường, vậy mà rút súng ra bắn một phát xuống dưới chân phu xe.

Lúc tiếng súng vang lên, mọi người trên đường hoảng hốt chạy toán loạn khắp nơi để trốn. Phát súng này gã bắn lên mặt đường, tuy không làm ai bị thương nhưng cũng đã dọa phu xe đến choáng váng, đứng đó run bần bật, mãi không nhúc nhích nổi.

Lục Thiếu Kỳ hằm hằm đi tới trước mặt anh, nói: “Về cùng tôi.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại có thể ngang ngược đến vậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực, phu xe sợ tới mức không dám mở miệng nói chuyện, đến cả xe kéo cũng chẳng cần nữa, không thèm nhìn đường mà bỏ chạy.

Tuần tra viên chắc cũng đã nghe thấy tiếng súng, vội vã chạy tới bên này.

Phó Ngọc Thanh không hề trốn tránh mà chú mục vào gã, nói: “Trại tạm giam tôi cũng từng vào rồi, đi chuyến nữa cũng chẳng sao.”

Lục Thiếu Kỳ thấy anh nhắc đến trại tạm giam thì biến sắc, muốn nói gì đó rồi lại nhịn xuống. Phó Ngọc Thanh ngồi không nhúc nhích trên xe kéo, không hề nhìn gã, chờ tuần tra viên tới.

Lục Thiếu Kỳ cất súng đi, cáu kỉnh mà nói, “Tôi đưa anh về nhà anh, thế được chưa?”

Phó Ngọc Thanh nhìn gã một cái, Lục Thiếu Kỳ cuối cùng cũng sốt ruột, vươn tay đỡ anh, hiếm khi mềm giọng mà nói: “Ngọc Thanh, làm lớn chuyện này, với anh với tôi đều không có lợi lộc gì cả! Trước tiên đưa anh về, được chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play