Phó Ngọc Thanh không hiểu ý anh lắm, Phó Ngọc Hoa thấy anh có vẻ không biết tí gì thật, đành thở dài mà nói: “Hôm qua cậu ta gọi điện tới, bảo là hôm nào đó muốn đến cửa bái phỏng cùng em.”

Phó Ngọc Thanh cả kinh, không ngờ Lục Thiếu Kỳ lại tự tiện như thế, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Phó Ngọc Hoa ném một sập báo tới trước mặt anh, “Còn đây nữa, em tự xem đi!”

Phó Ngọc Thanh không hiểu anh đang nhắc đến chuyện gì, trong lòng bất an, nhấc báo lên cẩn thật giở ra xem. Nhưng vừa liếc đã nhìn thấy dòng tiêu đề cực kỳ bắt mắt, lại là vụ anh và Lục Thiếu Kỳ đấu súng ở Metropolis. Phó Ngọc Thanh rất bất ngờ, báo chí mọi khi toàn có mới nới cũ, chẳng hiểu sao lại đi nhắc lại chuyện này làm gì. Anh liếc Phó Ngọc Hoa một cái, sau đó mới tiếp tục đọc.

Bài báo đầu tiên nói qua về đại danh của Phó Ngọc Thanh, bảo anh là anh em của tổng giám đốc Lợi Hoa Phó Ngọc Hoa, tô điểm rất nhiều chuyện phong lưu của anh ở Nam Kinh, sau đó nhắc tới án đấu súng ở Metropolis, bảo án kiện lần trước cuối cùng cũng đã tìm được nhân chứng vật chứng, hóa ra là vì vũ nữ giành tình cảm của anh, cho nên vô tình làm bị thương bạn tốt, còn nhắc thoáng qua vị thanh niên xuất chúng này vốn định đến nhậm chức ở Bộ Tư lệnh, nhưng vì bất ngờ bị thương mà đành đến trễ. Báo còn dành nguyên nửa trang cho vài tấm ảnh xinh xắn của Phương Kiều Kiều, vô cùng hút mắt.

Sau khi xem xong Phó Ngọc Thanh lại lật thử mấy tờ còn lại, những bài trong các tờ khác cũng na ná thế, cứ như cùng một người mà ra. Nói là căn nguyên của vụ đấu súng ở Metropolis lần trước chỉ là nói mồm mà thôi, chẳng khác gì tận mắt chứng kiến, rất khác những gì người ta đồn hồi đó.

Phó Ngọc Thanh gấp báo lại, trong lòng có suy đoán, nhưng lại cảm thấy suy nghĩ này hoang đường quá, trầm tư một lát rồi nói: “Để em đi hỏi cậu ta.” Phó Ngọc Hoa không vui mà nói: “Cái này còn cần hỏi à?” Nói tiếp: “Lần này cậu ta tới Thượng Hải rốt cuộc là làm gì?”

Phó Ngọc Thanh bị anh chất vấn tận mặt, biểu tình cũng hơi xấu hổ, nhưng lại không thể qua loa, ngẫm nghĩ rồi đành nói thật: “Em tưởng cậu ta chẳng qua là thanh niên xốc nổi, nhất thời thấy mới lạ mà thôi, bằng này sức cũng chả giải quyết được gì.”

Phó Ngọc Hoa kinh hãi nhìn anh, vẻ mặt không hề đồng tình, quát lớn: “Bậy bạ!”

Phó Ngọc Thanh biết làm gì được, chỉ nói: “Không thì còn thế nào được nữa?” Sau đó thuật lại lời Lục Thiếu Kỳ nói với anh cho Phó Ngọc Hoa. Bảo e là Đới Thắng Vinh sắp thăng chức, rồi cả chuyện tàu Giang An, Phó Ngọc Hoa nhíu mày, nói: “Chuyện này vốn rất lạ. Nguyên một con tàu thuốc phiện thô, người sau lưng cũng chả biết là ai. Dương Hổ này vừa ra đã đánh tiếng dọa địch, không tự kéo mình xuống ngựa mới tốt chứ.” Phó Ngọc Thanh có tâm sự, còn chưa nói ra, Phó Ngọc Hoa đã nói: “Ban Cấm yên trung ương nếu muốn tra đến cùng, e là không đẹp đâu.”

Phó Ngọc Thanh giật mình: “Không phải ông chủ Đỗ cũng là thường ủy Ban Cấm yên Thượng Hải đó sao?” Phó Ngọc Hoa không đáp, một chốc sau lại đột nhiên hỏi anh: “Lục Thiếu Kỳ còn nói gì với em nữa?”

Phó Ngọc Thanh hơi ngập ngừng rồi nói: “Đại khái là cậu ta cũng sắp đến Bộ Tư lệnh.”

Phó Ngọc Hoa xanh mặt, nhưng chẳng biết làm gì hơn, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy hôm nay em khỏi cần đến công ty, ra ngoài chơi với cậu ta nhiều một chút, có lẽ cậu ta quen thêm người khác thì ý niệm cũng sẽ phai nhạt.” Nói tới đây, rốt cuộc lại nhịn không được mà cả giận, dặn dò anh: “Cậu ta mà khinh người quá đáng thì em cũng không cần phải nhịn. Cùng lắm Phó gia chúng ta không ở Thượng Hải nữa là được, Trung Quốc rộng lớn như thế, chẳng lẽ không còn chỗ dung thân cho chúng ta chắc?”

Phó Ngọc Thanh sửng sốt, ngước mắt nhìn anh mà cười: “Anh cả, em biết mà, chưa đến mức đó đâu.” Rồi bảo, “Chuyện công ty em vẫn muốn làm nhiều một chút, nếu cậu ta lại đến, anh cứ coi như không thấy đi, yên tâm, em hiểu tính nết cậu ta mà, có chừng mực.”

Phó Ngọc Hoa nào có thể yên tâm, buồn phiền mà thở dài: “Đúng là vô lý!”

Phó Ngọc Thanh vốn đến muộn, hai anh em nói chuyện một lúc thì đã gần đến giữa trưa, Phó Ngọc Thanh lại gọi một cuộc cho Tô Phụng Xương, tìm không được người, trong lòng ngay tức thì hơi hối hận.

Chẳng biết Lục Thiếu Kỳ đã đi chỗ nào, không thấy người đâu cả. Anh hết ngồi rồi lại đứng, đi tới đi lui trong văn phòng, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, gọi cho Mạnh Thanh một cuộc.

Anh cầm ống nghe đợi một lát, lúc máy nối thì tim lại đập hơi nhanh. Tổng đài nối chuyến qua, ngay sau đó tiếng của Lạc Hồng Hoa vang lên qua ống nghe, anh hơi thất vọng nhưng lại không thể để lộ, đành cười hỏi thăm nàng, sau đó mới hỏi: “Chẳng hay ông chủ Mạnh có nhà không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play