"Này, hỡi kẻ xâm lược kia! Mi là ai!"*** .
||||| Truyện đề cử:
Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Một trận gió lạnh buốt thổi qua, đánh thức Harry. Suốt cả đêm cậu không mơ mộng gì bởi vì thực sự ngủ không tròn giấc. Lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài khiến cậu cảm thấy căng thẳng. Nỗi bất an do không được ở nơi mình quen thuộc lúc nào cũng tồn tại. Không còn ở trong căn phòng xép xem như rất ít thoải mái nhưng tối thiểu cũng có một chiếc giường để đặt lưng, ấy thế nên cậu lại bắt đầu nhớ nó. Nhưng điều cậu nhớ nhung nhất chắc chắn là chiếc giường của mình tại Hogwarts - vì nó cho cậu cảm giác giống với một mái nhà nhất.
"Đêm hôm qua em nằm mơ nhưng không phải ác mộng. Em còn nhớ không?" Cedric ở cạnh cậu, nói. Một hồn ma thì không cần ngủ. Anh thong dong cho tay vào túi. Thân hình anh hơi hơi trôi nổi, cho cảm giác giống như là đang lắc lư vì bị gió thổi.
"Thật ạ? Em không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì." Harry nói. Cậu dần dần quen với việc Cedric có thể chia sẻ giấc mơ với mình.
"Anh thấy em mơ về cái lò sưởi trong phòng nghỉ Gryffindor vào mùa đông. Ngọn lửa nóng ấm bập bùng. Em ngồi trên ghế, nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Ngay cả khi đánh rơi sách vở xuống đất cũng không nhận ra." Cedric nheo mắt lại, nói. "Cảm giác êm đềm và ấm áp đó rất tuyệt. Giống như anh đang được ở nhà, khiến anh hơi chút mong chờ rằng em có thể mơ thấy một giấc mơ giống như vậy lần nữa."
Harry gãi đầu: "Nghe tuyệt thật. Nhưng em không nhớ ra được." Chuyện này làm cậu cảm thấy tiếc nuối. Một giấc mơ đẹp hiếm có như vậy mà. Mặc dù đó có thể là vì cái lạnh đã khiến tiềm thức của cậu không kịp suy tưởng đến bất cứ điều gì khác nữa.
Harry gập chăn lại. Cả người cậu nhức mỏi vô cùng bởi vì tư thế ngủ vặn vẹo không thoải mái. Cậu khẽ lắc cái cổ, và đương lúc ông lão lang thang vừa trở lại từ bên ngoài, ánh mắt của họ gặp nhau. Harry có hơi bối rối, không biết phải làm sao mà ông cụ thì lại thản nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Cháu sẽ về nhà phải không?"
Harry do dự. Cậu không đành lòng lừa dối ông lão này. Cậu sẽ không trở về nhà, cũng không thể về nhà. Cậu còn một con đường rất dài phải đi. "Cháu sẽ." Cuối cùng cậu mơ hồ nói: "Sớm muộn gì cháu cũng sẽ về."
Ông lão lang thang ho lên, thanh thanh buồng phổi: "Vậy thì tạm biệt. Một người xa lạ như ta chắc chắn có thể giúp đỡ cháu nhưng tối đa cũng chỉ một buổi tối mà thôi."
"Cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình." Harry mỉm cười trấn an nhưng trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy lúng túng. Ông lão có một cái vòm cầu, hai cái chăn, một tấm áo rất bẩn trông như là áo khoác lông. Không ai biết liệu rằng ông có thể vượt qua mùa đông này không. Dẫu sao cậu cũng không thấy được cuộc sống trước đó của ông.
Harry nhìn ông cụ một hồi. Cậu rất muốn móc một ít đồng vàng và bạc trong rương của mình ra cho ông nhưng ngay sau đó đã ý thức được tiền phù thuỷ không có ý nghĩa gì đối với ông cụ cả. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể dùng phép thuật biến cái vòm cầu kia thành một ngôi nhà. Ngoại trừ gặp gỡ ông, cậu không làm được gì hơn cả.
Ông lão phẩy tay, không chờ mong gì cả. Đôi mắt ông chăm chú nhìn những "bức vẽ" của mình – những thứ đồ mang theo hồi ức của ông và những món đồ bỏ đi vẫn còn hữu dụng ông nhặt được chất cùng với nhau, dần dần không thể phân loại được nữa.
Harry kéo cái rương, xách chổi bay bước ra khỏi vòm cầu. Cedric bay theo cậu. Trong lòng họ đều thật không dễ chịu. Đi đã được rất xa, họ còn ngoảnh lại nhìn về cái nơi mình đã trú tạm qua đêm ấy. Cedric nói: "Anh đoán nếu được lựa chọn, ông ấy vốn sẽ chẳng muốn trở thành họa sĩ gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh gia đình mình."
Harry gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Nếu được phép sử dụng phép thuật, có lẽ chúng ta có thể giúp được ông cụ."
"Khó nói lắm." Cedric trầm ngâm: "Lúc anh còn nhỏ, bà anh đã kể cho anh một câu chuyện cổ tích về phép thuật. Có một cô bé kiếm sống bằng cách bán diêm. Trong một ngày tuyết rơi lạnh giá, cô bé không bán được một que diêm nào cả. Khi đang nép trong một góc tường để tránh gió, cô bé quẹt một que diêm để sưởi ấm. Nhưng cô không biết rằng có một phù thủy tốt bụng vẫn đang âm thầm đi theo mình, muốn tìm cơ hội để giúp đỡ cô bé. Vậy nên đương lúc cô bé quẹt chiếc que diêm, phù thủy đã lập tức dùng phép thuật biến ra một chiếc lò sưởi ấm áp, một căn nhà rộng rãi đầy ắp thức ăn ngon. Cuối cùng, cô bé ước mong được gặp lại người thân đã chết. Thế nhưng điều này không thể trở thành hiện thực được. Bởi lẽ dù phép thuật có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể mang linh hồn từ một thế giới khác trở về. Sau khi nếm các thức ăn, cô bé dựa vào bên cạnh lò sưởi. Để gặp lại người thân, cô bé lựa chọn cái chết mà không hề hối tiếc. Mà vị phù thủy kia lại cực kì hối hận vì việc này."
Harry không thể hiểu câu chuyện này muốn nói lên điều gì: "Tại sao cô bé lại chọn cái chết? Lúc còn chưa có đủ những điều kiện sinh hoạt cơ bản, cô bé vẫn có thể sống mà?"
Cedric cũng lắc đầu: "Câu chuyện bà và bà cố kể không đơn giản như vậy đâu."
Ở một góc không người, Harry lôi áo choàng tàng hình ra nhưng rồi tay cậu đột nhiên dừng lại: "Nếu Voldemort đã trở lại, đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố, hắn sẽ không để cho tất cả mọi người ở giới phù thuỷ sống sót, đúng không?"
Hiển nhiên dễ hiểu. Có thể ông cụ sẽ tiếp tục cuộc sống như vậy của mình: ngủ ở vòm cầu, vẽ tranh, lang thang khắp các nẻo đường trong thị trấn nhỏ để nhặt nhạnh một số vật bị vứt đi mang về tái sử dụng, ngồi cạnh bờ sông hoài niệm những đoá hoa đã từng cùng vợ ông nhìn ngắm. Còn cậu, nếu như gặp phải Voldemort, đương lúc một tia sáng xanh lè bắn thẳng vào tim, cậu sẽ mang theo cả nỗi sợ hãi lẫn ý chí chiến đấu còn dang dở mà chết đi. Giống như những hành khách lúc đó đang đợi tàu ở nhà ga. Bọn họ đã từng trải qua những tháng ngày buồn chán mà thanh bình nhưng sẽ cùng nhau chịu đựng cái thời khắc ấy đến tận khi có ai đó rút vũ khí ra, nhuộm đỏ nhà ga bằng màu máu.
Cứ mỗi lần nghĩ đến những chuyện nguy hiểm ấy, Harry không có cách nào bình tĩnh đối mặt với những ngày mình không được biết bất kì tin tức gì. Cậu luôn sẵn sàng đấu tranh cho hoà bình bất cứ mọi lúc. Song, mối hoạ ngầm này cứ như một thanh kiếm treo ngay trên đầu cậu, mãi không chịu rơi xuống. Nếu như nó không bao giờ rơi...
Nhưng, cậu biết nó nhất định sẽ rơi xuống.
Harry hít một hơi thật sâu rồi trèo lên cây Tia chớp, hỏi: "Anh có nhìn rõ được phía bên ngoài không?"
"Nếu em bay cao một tí, anh nghĩ không thành vấn đề." giọng Cedric truyền qua cách một lớp áo choàng tàng hình.
Harry gật gật đầu, giữ lấy cánh tay đã tê rần vì lo lắng. Bọn họ lại bay lên bầu trời lần thứ hai, bay lên càng ngày càng cao. Chiếc áo choàng tàng hình không thể ôm sát vào người nên Harry đã quấn nó thật chặt lên người, chặt đến nỗi gần như siết lấy cổ cậu làm cậu khó thở cực kì. Gió bão quất vào mặt khiến cho mắt cậu giàn giụa nước mắt. Cedric nghiêm túc kề bên tai cậu chỉ lối vạch đường. Harry quyết định tin tưởng hoàn toàn vào tuyến đường anh đã chỉ dẫn.
Ban đầu Harry định đi Gringotts rút tiền, đổi sang bảng Anh nhưng nhớ đến lần trốn đi thất bại vào kì nghỉ hè năm thứ ba ấy, cậu lại lựa chọn từ bỏ ý định đó. Vết sẹo trên trán cậu quá mức nổi bật, rất khó để đảm bảo cậu sẽ không bị một người quen nào đó nhận ra rồi bắt về. Cậu bắt đầu công cuộc vừa đi vừa trao đổi đồ vật. Mỗi ngày cậu sẽ tìm vật gì đó có giá trị để đổi lấy một ổ bánh mì hoặc là một ít trái cây. Lúc đầu họ cũng không gặp thuận lợi, không đi sai hướng thì cũng rẽ nhầm đường, rồi sau đó một người thủ thư tốt bụng đã vẽ giúp họ một tấm bản đồ. Vị thủ thư này ngày này làm bạn với sách vở, gần như cái gì cũng biết, khiến Harry nhớ tới Hermione.
Suốt dọc đường, Harry dựa vào bản năng cảnh giác để cẩn thận chú ý, không làm người khác phát hiện, cứ như vậy mà đi. Khi bọn họ đến được nơi mà Cedric đã miêu tả vào thời điểm ánh hoàng hôn chạng vạng phủ kín đường chân trời, Harry cúi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt sông – nhìn giống hệt một kẻ lưu lạc. Dì Petunia mà nhìn thấy chắc chắn sẽ đau tim, mà ngay cả chính bản thân cậu cũng ghét bỏ mái tóc rối bù và quần áo đầy bụi bặm trên người mình. Nhưng khi nghĩ đến mình sắp chạm tới mục tiêu, cậu lại không nhịn được mà cười rộ lên. Cedric nhìn cậu đầy áy náy, sau đó anh cũng không thể che giấu được khoé miệng đang càng cong lên của mình.
Bọn họ cũng chẳng biết bản thân đã cười bao lâu, cũng không rõ vì sao đã chật vật đến vậy mà lại muốn cười, đến tận khi Harry phát hiện có một thằng nhóc tóc nâu đang đứng cách bờ sông không xa, không biết là xuất hiện từ khi nào. Cậu nhóc nhìn chằm chằm Harry giống hệt như là đang nhìn một thứ đồ thú vị nào đó. Harry im bặt, có hơi xấu hổ. Cậu cảm thấy trong mắt người khác có lẽ mình không khác một người điên là bao.
"Anh có biết cậu bé không?" Harry len lén thì thầm.
"Đó là Matt." Cedric vô thức hạ giọng. Anh quá hạnh phúc khi nhìn thấy một người quen, ngay cả đôi mắt màu xám cũng sáng lên: "Nó sống ở đây."
Cậu nhóc chạy đến rồi dừng lại trước mặt họ, thở hổn hển, vẫy một cây gậy gỗ trong tay, cố gắng đanh mặt lại và ra vẻ mình vô cùng đáng sợ: "Này, hỡi kẻ xâm lược kia, mi là ai! Mau khai tên mi ra rồi để tiền vàng lại! Nếu không cướp biển lừng danh này sẽ kết liễu mi ngay!"
Mới đầu Harry cho rằng cây gậy kia là đũa phép, sau đó cậu phát hiện thật ra nó cũng chỉ là một cây gậy bình thường mà thôi.
Cedric cố sức vẫy vẫy tay với Matt, mà cậu nhóc kia thì chẳng hề nhìn thấy. Đôi mắt tròn xoe của nó nhìn chằm chằm Harry đầy thách thức. Cedric thở dài, đưa tay làm một cái hình tai thỏ trên đầu cậu nhóc này. Harry không nhịn được, bật cười.
Tiếng cười này khiến Matt rất không vui. Thằng nhóc lại hét lớn một lần nữa: "Kẻ xâm lược kia, mi khinh thường ta ư? Không được phép phát ra loại tiếng động xúc phạm tôn nghiêm hải tặc như vậy."
Nhưng Harry không những không bị doạ mà ngược lại còn cười càng dữ dội hơn. Vì thế Matt hậm hực cất cây gậy đi, bĩu môi: "Được rồi, được rồi. Mi có lòng can đảm phi thường đấy. Ta sẽ thu nhận mi làm đồng bọn của ta."
"Đồng bọn gì cơ?" Harry hỏi một cách khó hiểu.
"Hải tặc." Matt cố gắng nhấn mạnh từ này: "Chúng ta có thể cùng nhau cướp bóc thôn xóm, giết người phóng hỏa, sau đó cướp đi tất cả tiền vàng. Ta có thể miễn cưỡng nhận mi làm hải tặc tập sự."
Cedric nhún vai với Harry, "Tiểu hải tặc Anh quốc."
"E là hiện giờ anh không thể tham gia cùng em rồi, anh còn có việc quan trọng cần làm." Harry trả lời.
"Ha ha, ta biết ngay mà. Mi cũng nhắm vào ngôi làng này." Matt đắc ý vô cùng: "Cho nên mi muốn độc chiếm nó. Như vậy không được, trừ phi mi phân cho ta một nửa số tiền vàng ngươi định sẽ cướp, bằng không ta sẽ... Ta sẽ sử dụng lời nguyền mà tổ tiên ta truyền lại, nguyền rủa mi chết vào ngày lễ Halloween, trong một cái..." Thằng nhóc bối rối, hẳn là đang cố gắng tìm từ thích hợp, sau đó chợt nghĩ ra: "Một cái ống khói, thế nào?"
Harry lắc đầu, nói với Cedric: "Nếu em cứ đi thẳng vào trong làng của anh, họ sẽ phát hiện ra em chứ? Hình như em không thể trực tiếp đi gặp cha mẹ anh."
Trước khi Cedric kịp đáp lời, thằng nhóc cướp biển tự phong đó đã tự ý tuyên bố: "Ta có thể trợ giúp mi với điều kiện là mi phải nói cho ta biết mi đang định làm gì, hỡi kẻ xâm lược."