Nhìn giá y đặt ngay ngắn trên bàn trong lòng Chu Bình cảm xúc ngổn ngang, nàng có nên hay không mặc hỷ phục đi đón tân nương?

Trong lòng Chu Bình hiểu rõ nàng yêu Ly Tranh nhiều đến mức nào, dĩ nhiên sẽ muốn cùng đối phương ở chung một chỗ. Lời Mộ Dung Ly Tranh nói nàng bán tin bán nghi, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy rất khó xử.

Chu Bình nghĩ mãi không hiểu cũng không muốn hiểu nữa, cứ như vậy ngẩn người nhìn giá y đỏ rực trên bàn.

Sư Viên đẩy cửa đi vào nhác thấy Chu Bình ngẩn người ở nguyên một chỗ liền nói: “Nếu không muốn thì đừng tự ép mình.”

“Nhi nữ không biết.”

“Mẫu phi nghe mẫu vương ngươi nói rồi, chuyện này phải trách Ly Tranh không thành thực với ngươi ngay từ đầu nhưng nha đầu cũng đã tìm ngươi giải thích rồi không phải sao?”

Chu Bình trầm mặc cúi đầu: “Nhi nữ chỉ sợ Ly Tranh sẽ hối hận.”

“Vậy mẫu nữ chúng ta cược đi, nếu Ly Tranh thay lòng đổi dạ hôm nay là ngày tốt để hành động, còn nếu nàng vẫn như cũ thì ngươi nên cho nàng một cơ hội. Phu thê nhất thể vinh nhục đồng cam, nàng bước chân vào vương phủ thì chính là ngươi của ngươi rồi.”

-------------------------------------------

Nghe tiếng gõ cửa Mộ Dung Ly Tranh giật mình thu hồi ánh mắt.

Lý Thiên Kiều đẩy cửa bước vào trông thấy nàng vẫn chưa thay hỷ phục liền chau mày không vui: “Làm sao? Muốn đổi ý rồi sao?”

“Không phải.” Mộ Dung Ly Tranh yếu ớt nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nhi nữ mười tuổi đã thầm thích Bình nhi, mười hai năm đều chỉ biết dõi theo nàng, mong muốn lớn nhất là được ở bên cạnh nàng thế nhưng bây giờ nhi nữ lại rất sợ.”

“Sợ?”

“Nhi nữ sợ nàng sẽ đổi ý.” Mộ Dung Ly Tranh chưa từng lộ ra dáng vẻ yếu đuối này trước mặt ai, hai mắt đỏ hoen ươn ướt: “Nhi nữ rất sợ Bình nhi không cần ta nữa.”

“Nếu như thế hà tất cưỡng cầu?” Lý Thiên Kiều ôm lấy nàng dịu dàng nói: “Ngươi cùng nàng đồng là nữ nhi sớm đã định không thể ở bên nhau, nếu nàng đã không nguyện ý chi bằng sớm cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.”

“Nhi nữ không cam tâm!”

“Ly Tranh…”

Lý Thiên Kiều định khuyên nàng đột nhiên trước cửa xuất hiện Tiểu Thúy và Tiểu Hạnh, các nàng đồng thanh nói: “Quận mã nhanh chóng thay hỷ phục, quận chúa đang chờ bên ngoài nếu người không mau lên sẽ trễ giờ lành mất.”

Mộ Dung Ly Tranh ngẩn người: “Bình nhi thật sự đến rồi?”

Tiểu Thúy che miệng cười: “Quận mã thật kì quái, quận chúa không đến làm sao bái đường?”

“Quận chúa sớm biết Tranh phi không thể tự mình chuẩn bị nên đã bảo nô tỳ đến hầu hạ ngài.”

“Vậy làm phiền các ngươi.”

Tiểu Thúy và Tiểu Hạnh song song bước vào giúp Mộ Dung Ly Tranh thay hỷ phục, bới tóc đội phượng quan. Loạt động tác vô cùng thành thục, chẳng mấy chốc đã giúp Mộ Dung Ly Tranh chuẩn bị xong xuôi.

Tiểu Thúy lấy trên khay một mảnh hồng cân đưa cho Ly Tranh xem: “Cái này là tự tay quận chúa làm cho người.”

Mộ Dung Ly Tranh ngẩn người, Bình nhi làm cái này khi nào sao nàng lại không biết nhỉ!?

“Tranh phi đừng ngẩn người nữa sẽ trễ đó.”

Mộ Dung Ly Tranh lúng túng: “Ta…”

Lý Thiên Kiều lần đầu thấy Mộ Dung Ly Tranh lúng túng như vậy liền giúp nàng đội hồng cân: “Nhi nữ ngoan, sau này nhập gia tùy tục, xuất gia tòng phu, có biết hay không?”

Tiểu Thúy và Tiểu Hạnh song song dìu Mộ Dung Ly Tranh ra ngoài, kiệu hoa chờ sẵn bên ngoài, kèn trống inh ỏi.

Chu Bình ngồi trên ngựa trắng, đồngmột thân giá y tân nương đỏ rực, mái tóc đen dài bới gọn gàng đội phượng quan tinh xảo, gương mặt phủ một lớp trang điểm càng thêm kiều mị thoát tục. Thắt lưng gấm tinh tế nạm bạch ngọc, bên hông treo ngọc bội, tay áo hồng sắc bay bay lộ ra đôi bàn tay trắng nõn kiều diễm.

Đợi rất lâu Chu Bình mới thấy Mộ Dung Ly Tranh đi ra, đối phương đội hồng cân nên không nhìn rõ mặt chỉ có thể tự suy đoán. Mà Mộ Dung Ly Tranh cũng không nhìn thấy được Chu Bình, tùy ý để nha hoàn đỡ vào kiệu hoa.

Đến Quận vương phủ Chu Bình để nha hoàn dìu xuống ngựa, đá nhẹ cỗ kiệu, còn chuyện cõng tân nương vào phủ là bất khả thi cho nên được miễn. Các nàng song song bước vào phủ bái đường thành thân, Chu Quân và Hạ Khuynh cũng cùng tham dự, phải nói là náo nhiệt vô cùng.

“Giờ lành đã đến!”

Hôn lễ chính thức bắt đầu, Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh bái thiên địa, cao đường rồi giao bái dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.

Lễ hoàn Chu Bình là tân lang, đương nhiên nhiệm vụ tiếp rượu là do nàng, mà ai cũng biết tửu lượng Chu Bình rất ‘cao’ nên buộc Mộ Dung Ly Tranh cũng phải ở lại. Mà theo lễ Mộ Dung Ly Tranh không thể tháo hồng cân xuống, mọi người đều đoán sau lớp hồng cân tân nương trông như thế nào.

Chu Bình trong suốt buổi lễ luôn giữ khoảng cách với Mộ Dung Ly Tranh, khách nhân đến dự lễ cũng nhìn thấy nhưng không ai dám nói ra. Mộ Dung Ly Tranh lúc đầu còn vui vẻ nhưng sau khi thấy Chu Bình lạnh nhạt liền sầu khổ không thôi.

Hôn lễ của Chu Bình có cả Cao Trạch đến dự, hắn siết lấy chén rượu hỉ trong tay, chằm chằm nhìn Chu Bình giống như muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết nàng.

Mà Chu Bình cũng nhận ra hắn đang nhìn liền đi đến trước mặt hắn cười lạnh: “Cao tướng quân, à không, Cao Trạch, bản quận chúa rất vui khi ngươi đến đây dự hôn lễ của bản quận chúa và quận mã.”

Khó chịu trong lòng mấy hôm nay Chu Bình nhịn không nổi xả hết lên đầu Cao Trạch.

Cao Trạch cầm chén rượu miễn cưỡng cười đáp: “Cung hỉ quận chúa, cung hỉ quận mã.”

“Cao Trạch ngươi cùng bản quận chúa uống một chén.”

Chu Bình không chút do dự một hơi uống sạch chén rượu.

Tất cả mọi người kinh hãi trợn mắt, Chu Bình còn chưa hết bệnh sao có thể uống rượu!?

Mộ Dung Ly Tranh vội đưa tay ngăn cản nàng: “Bình nhi nàng thân thể vẫn chưa hồi phục đừng uống rượu.”

Chu Bình hất văng bàn tay Ly Tranh, không hài lòng lải nhải: “Buồn cười, ngày vui của bản quận chúa, bản quận chúa muốn uống rượu ngươi cũng không cho?”

“Nhưng…”

“Được rồi!”

“Hôm nay bản quận chúa rất vui vẻ ngươi uống cùng bản quận chúa UỐNG thêm một chén!!”

Cao Trạch nâng chén rượu lên: “Thỉnh!”

Chu Bình không nói hai lời trực tiếp uống cạn chén rượu trên tay.

Xem ra Yên Thuyên hôm nay không được vui, đây là cơ hội tốt để hắn lật ngược tình thế.

“Quận chúa có vẻ không vui? Ngay cả tân nương tử mà quận chúa cũng không nhìn một cái, hai người phát sinh chuyện gì liễu?”

Chu Bình trái lại không giận còn cười khẩy đáp: “Ngươi để ý đến tân nương của bản quận chúa như vậy sao?”

“Vi thần nào dám.”

“Ta biết kẻ bất tài như ngươi đương nhiên không dám vọng tưởng đến nàng.” Chu Bình nhếch môi cười, phẩy phẩy tay như đang đuổi ruồi: “Ngươi còn nghĩ mình là tướng quân sao? Nực cười, thân phận hiện tại của ngươi dù có xách giày cho bản quận chúa cũng không xứng!”

Tay Cao Trạch siết chặt cạnh bàn, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Ba vạn quân của ngươi tài giỏi, tài lãnh binh của ngươi cũng không thua kém ai, là một kẻ rất có chí kí. Chỉ tiếc ngươi lại không nhận rõ thân phận vọng tưởng đến Đường tiệp dư, bây giờ còn muốn vọng tưởng đến tân quận mã? Chỉ đáng thương cho Thúy Ngọc tiểu thư nàng không những bị ngươi cướp đi trong sạch còn có một phu quân không biết liêm sỉ như vậy!”

Nhiều người nhịn không được mỉa mai Cao Trạch, hắn đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám soi mói chuyện của Yên Thuyên quận chúa.

Cao Trạch tuy không còn là tướng quân nhưng hắn không phải đèn cạn dầu, trong lòng sớm đã có dự tính. Chỉ cần quân sĩ nhận được thư sẽ lập tức vây thành Hàm Luân, để xem lúc đó Chu Bình có còn đắc ý được hay không.

Đúng lúc Đinh Thần một thân khôi giáp vội vã xông vào lễ đường, hướng hoàng đế hoàng hậu quỳ xuống hành lễ: “Khởi bẩm đại vương, ba vạn quân ở Mạn Nam đã quy thuận triều đình, nguyện tận trung tận lực vì đại vương. Hiện tại đã tụ hợp cùng quân ở Mạn Bắc, mạt tướng đã chia quân Mạn Bắc một nửa điều đến Mạn Nam, không biết đại vương còn gì phân phó?”

Chu Quân hài lòng gật đầu: “Nếu đã sắp xếp đâu vào đấy thì các ngươi cũng ở lại ăn mừng đi, Yên Thuyên quận chúa hôm nay thành thân là ngày đại hỉ.”

Đinh Thần ôm quyền cung kính nói: “Chúc mừng Yên Thuyên quận chúa.”

Chu Bình cười như không cười: “Đinh tướng quân vất vả nhiều rồi, uống với bản quận chúa một chén!!”

Đinh Thần cầm lấy chén rượu nha hoàn đưa đến mỉm cười đáp: “Chúc quận chúa quận mã bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Sau đó một hơi cạn sạch.

“Đa tạ Đinh tướng quân.”

“Mạt tướng còn phải ra Mạn Nam sắp xếp lại một vài thứ, không thể phụng bồi thỉnh quận chúa thứ tội.”

“Đi đi.”

Đinh Thần hành lễ với Chu Quân và Hạ Khuynh xong liền tức tốc lên ngựa rời đi.

Mọi người vui vẻ nói cười lại không biết Cao Trạch tức suýt nữa hộc máu, hắn không ngờ Chu Bình ra tay nhanh như vậy, một đòn đem quân của hắn thu thập hết khiến hắn muốn trở mình cũng không được.

“Cao Trạch ngươi cũng là người có tài, bản quận chúa đã hỏi ý của đại vương nàng đồng ý phong ngươi một cái hộ vệ tứ phẩm, ngươi thấy thế nào?”

Cao Trạch tiến thoái lưỡng nan đành quỳ xuống: “Khấu tạ đại vương!”

Chu Linh Kỳ ngây ngốc quan sát bóng lưng Chu Bình, nàng chưa từng thấy nha đầu này đáng sợ đến như vậy, chỉ cần bị nhìn một cái liền mao cốt tủng nhiên. Chu Diệu Cơ thoáng kinh ngạc, Chu Bình giống như biến thành một con người khác ngay cả nàng cũng nhận không ra.

Hạ Khuynh bình tĩnh để Xuân Nhiêu dìu đứng dậy: “Bình nhi, gặp ta một lát.”

Chu Bình đem chuyện tiếp rượu giao lại cho Mộ Dung Ly Tranh rồi cùng Hạ Khuynh đi vào sương phòng.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Chu Bình lảng tránh ánh nhìn của nàng: “Không có chuyện gì cả.”

“Bản cung chứng kiến ngươi từ nhỏ đến khi ngươi thành gia lập thất như ngày hôm nay lẽ nào không nhận ra ngươi thay đổi?”

Chu Bình yên lặng hồi lâu: “Bọn ta sau này chỉ có thể như thế mà thôi.”

“Tại sao?”

“Mệt mỏi.” Chu Bình nặng nề trút một tiếng thở dài: “Để Cao Trạch tử tâm với nàng, ta đã làm rất nhiều chuyện, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng nàng lại xem ta như người ngoài cuộc, gặp chuyện đều giữ kín trong lòng, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của ta.”

“Người đã đem chuyện đó nói cho nàng?”

“Chưa từng.”

“Ly Tranh là người không phải thánh nhân, nàng thân mật với ngươi mới được một năm làm sao hiểu hết được suy nghĩ của ngươi? Bản cung cùng đại vương đồng sàn cộng chẩm gần hai mươi năm còn chưa hiểu hết nàng. Nhưng đại vương sẵn sàng bộc bạch cùng bản cung, bản cung cũng không giấu diếm gì nên mới gắn bó với nhau đến bây giờ. Ngươi trước nay quen được chiều chuộng, Ly Tranh luôn đoán được ý của ngươi nên ngươi mới ỷ lại cho rằng Ly Tranh phải tự biết ngươi đang muốn gì, ngươi đang cần gì. Mà ngươi lại không tìm hiểu thử xem rốt cuộc Ly Tranh đang nghĩ cái gì, Ly Tranh đang cần cái gì. Các ngươi ai cũng im lặng, đợi một trong hai người mở miệng nói ra chẳng khác nhau tự làm khổ nhau.”

“Lẽ nào Bình nhi sai?”

“Ngươi không sai. Ngươi nên biết rằng yêu là phải tin tưởng lẫn nhau, các ngươi cứ giữ khư khư trong lòng không chịu nói ra thì vĩnh viễn cũng không biết đối phương nghĩ gì.”

“Bình nhi minh bạch.”

“Ngươi ra ngoài cùng mọi người dự tiệc, hôn lễ sao có thể thiếu tân lang chứ.”

“Vâng.”

Chu Bình chậm chạp đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play