"Sở Ngọc Bảo!"
Sở Ngọc Bảo tức giận giãy dụa: "Ngươi dám gọi thẳng tên huý của bản quận chúa?"
"Bản quân chúa sao lại không dám?" Chu Bình thẹn quá hoá giận lật tung đồ đạc trong phòng ngủ của Sở Ngọc Bảo: "Cách của ngươi là đồ bỏ đi, không những không thành công còn hại ta cảm lạnh một trận!"
"Ta đâu biết ngươi lại tệ đến như vậy, nhấp một ngụm Tuyết Mai Hồng thì đã say như chết rồi!"
"Là do rượu của ngươi!"
"Là do ngươi!"
"Là do rượu!"
"Ngươi!"
"Rượu!"
Sở Ngọc Bảo hùng hổ đập mạnh xuống bàn ngắt ngang: "Thất bại rồi thì nghĩ cách khác!"
"Có quỷ mới tin ngươi lần nữa!"
"Còn không phải do ngươi?"
"Ngươi còn dám đổ lỗi cho bản quận chúa?"
"Hảo, hảo, là do ta, là do ta đã được chưa?" Sở Ngọc Bảo dứt khoát ngồi xuống nhuyễn tháp, ra vẻ đăm chiêu xoa cằm: "Bản quận chúa đang nghĩ đến một kết hoạch vô cùng hoàn hảo, Mộ Dung thị lần này sẽ không thoát khỏi tay chúng tay."
Chu Bình ngờ vực liếc mắt: "Tốt nhất không phải quỷ kế."
Sở Ngọc Bảo nhìn về phía nàng, ngoắc ngoắc ta như gọi chó. Chu Bình máy móc đưa tai đến nghe Sở Ngọc Bảo nói.
Vẫn như lần đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm gương mặt thiếu đòn: "Chắc chắn thành công hay không?"
"Tin tưởng ta, vạn sự thành công!"
Chu Bình khinh thường nhìn, có quỷ mới tin ngươi!!
...
Khói nhẹ nhàng bay cao vờn quanh rồi tan biến trong không trung. Trong hồ nước phủ đầy cánh hoa hồng tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nước từ trên thác cao nhân tạo đổ xuống rì rào trong như gương soi, từ từ nổi lên bọt nước trắng xóa.
Lúc này bờ hồ xuất hiện một người, tấm lưng thon dài như sương như tuyết, bờ vai gầy vì lạnh hơi run rẩy. Chu Bình vén mái tóc dài ra trước, chậm rì rì tiến vào hồ nước, nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt.
"Ta vẫn cảm thấy không an tâm nhỉ?"
Sở Ngọc Bảo không hài lòng chồm đến tháo tay nàng ra khỏi mái tóc: "Che cái gì mà che, còn sợ Mộ Dung thị nhìn không ra sao?"
"Không nên nha!!"
"Nếu muốn Mộ Dung thị quay về thú Mai cô nương gì đó thì ngươi tiếp tục che đi!"
Chu Bình đưa tay che bầu ngực trắng trẻo ẩn hiện dưới nước: "Ngươi có chắc nó sẽ thành công hay không?"
"Chắc mà, ngươi tin ta." Sở Ngọc Bảo tặc lưỡi, rất không cam tâm mà nói: "Lần trước trên người ngươi còn y phục nên Mộ Dung thị mới có thể kiềm chế được, lần này cái gì cũng không mặc xem nàng phản ứng ra sao."
"Ách..."
"Yên tâm, tên tâm, bản quận chúa không lừa ngươi đâu."
Chu Bình ôm quyết tâm lần này nhất định phải thành công, hai tay siết lại thành đấm, trong lòng hừng hực khí thế.
Vừa vặn Mộ Dung Ly Tranh nhận được giấy hẹn bước vào, hoài nghi không biết nha đầu Chu Bình lại muốn giở trò gì.
Vừa đặt chân vào đã nghe hương hoa nhàn nhạt lan tỏa khắp dũng trì, Mộ Dung Ly Tranh bước chậm hơn, cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa vặn phát hiện Chu Bình đang ở dưới hồ quay lưng lại với nàng, suối tóc đen dài lãng đãng trôi trên mặt nước.
Nghe tiếng bước chân Chu Bình liền lấy hết can đảm quay người lại: "N-Ngươi đến rồi?"
"Bình nhi? Nàng..."
Chu Bình rẽ nước từ từ tiếp cận Mộ Dung Ly Tranh, mái tóc dài bết ướt ôm gọn gương mặt nhỏ nhắn: "Sao thế?"
"Nếu nàng có việc vậy ta đi trước!"
"Khoan đã!"
Chu Bình trong lúc cấp bách không kịp suy nghĩ đã đứng lên, nước từ trên người ào ào đổ xuống, da thịt trắng mịn dần bại lộ ra trước đối phương. Mộ Dung Ly Tranh sợ đến ngây người, đến khi kịp nhận ra lập tức xoay lưng lại, hai tay bưng chặt lồng ngực khó khăn hô hấp.
"Xin lỗi, ta không cố ý."
Chuyện cũng đã như vậy Chu Bình đành lấy hết can đảm bước lên bờ hồ, duỗi tay ôm lấy eo nàng: "Ngươi không cần phải xin lỗi ta."
Cảm giác được ẩm ướt ở sau lưng, mồ hôi trên thái dương Mộ Dung Ly Tranh chậm chạp chảy xuống. Chu Bình kiễn chân thở một hơi bên tai Mộ Dung Ly Tranh, vừa xấu hổ vừa lúng túng thì thầm.
"Nói chuyện với ta một lúc được không?"
Mộ Dung Ly Tranh cả người đều không tự nhiên: "T-Ta cảm thấy ở lại không tiện, chút nữ chúng ta nói sau."
"Sao lại không tiện?"
Chu Bình buông tay đi đến trước mặt Mộ Dung Ly Tranh, đôi gò má trắng nõn nay lại phủ một ráng mây hồng.
Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy tim đập nhanh bất thường, định xoay người lại thì cả người bị Chu Bình ôm lấy. Trên ngươi Chu Bình ướt đẫm nước vô tình cố ý thấm ướt cả y phục của nàng, hai cơ thể cách nhau một lớp vải nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở phập phồng của đối phương.
Chu Bình hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí, bàn tay run run áp lên mặt Mộ Dung Ly Tranh, bàn chân nhỏ nhắn hơi kiễng lên một chút.
Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi đối phơng, có chút rụt rè, có chút ngượng ngùng, đôi mi dài từ từ rũ xuống. Mộ Dung Ly Tranh mở to mắt kinh ngạc, vừa định đưa tay đẩy Chu Bình lại chạm phải da thịt mềm mại như tơ lụa thượng hạng. Giống như quỷ mê tâm khiếu Mộ Dung Ly Tranh lại đưa tay chạm vào lần nữa, xúc cảm ấm áp tác động lên đến não bộ khiến nàng không thể không chế được bản thân mình mà đáp lại nụ hôn.
Đầu lưỡi ma mãnh lướt qua hai phiến môi mềm rồi tiến vào bên trong khoang miệng ấm nóng ra sức cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ chơi đùa.
"Ngô... ưm..."
Chu Bình không quen với kiểu hôn như vậy, cảm giác tất cả không khí trong phổi đều bị lấy đi hết. Tuy nhiên lại không dám buông ra, chỉ sợ buông ra rồi sẽ lần nữa mất đi. Đến khi Chu Bình không thở được nữa Mộ Dung Ly Tranh mới chịu từ bỏ, giữa hai người còn nối lại bởi một sợi chỉ bạc tinh mỹ.
Chu Bình thở dốc, đôi gò má phiếm hồng, môi nhỏ bị hôn đến sưng tấy.
Không chần chờ, Chu Bình đưa tay kéo hạ đai lưng của Mộ Dung Ly Tranh xuống đẩy mạnh nàng ngã xuống bờ hồ. Mộ Dung Ly Tranh ngã ngồi trên đất, để yên cho Chu Bình cởi y phục, bàn tay không đứng đắn vuốt ve tấm lưng trần mịn màng.
Chu Bình run lên từng hồi, đặt lên cổ Mộ Dung Ly Tranh một nụ hôn, đầu lưỡi nhỏ hơi thè ra liếm khắp người nàng.
Mộ Dung Ly Tranh phát ra giọng mũi nho nhỏ, bàn tay lần xuống vuốt ve hai khỏa tuyết anh tròn trịa. Đầu ngón tay ma mãnh gảy nhẹ lên tiểu hồng đậu, giữ chặt rồi lại nhẹ nhàng buông ra, cứ như vậy vài lần khiến tiểu hồng đậu cũng sưng tấy lên.
"Ưm, Ly Tranh..."
Ánh nhìn của Chu Bình mông lung phủ đầy sương mờ, phát ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ. Chu Bình muốn lần đầu của hai người phải thật ý nghĩa, muốn Mộ Dung Ly Tranh phải thật thoải mái.
Rụt rè đặt tay lên đùi Mộ Dung Ly Tranh, run rẩy cúi người xuống, suối tóc đen dài lướt qua đầu vai gầy trượt dần xuống.
Mộ Dung Ly Tranh giật mình, vịn chặt vai Chu Bình: "Đừng!"
Chu Bình làm như không nghe thấy, nhắm chặt mắt lại, đầu lưỡi hơi rụt rè chạm vào địa phương tối mật. Khắp khoang miệng tràn ngập hương vị của Mộ Dung Ly Tranh, đầu lưỡi có chút đau, kiềm không được run lên khe khẽ.
Mộ Dung Ly Tranh ngửa đầu ra sau, tay luồn vào trong tóc Chu Bình phát ra giọng mũi nho nhỏ. Khoái cảm như cơn sóng đánh tan lý trí, chỉ muốn được nhiều hơn, muốn được chiếm đoạt lấy nữ nhân trước mặt.
"Bình nhi... Bình nhi..."
Chu Bình hơi ngẩng đầu lên, nghe thấy đối phương dùng vẻ mặt thoải mái gọi tên nàng liền không khỏi kiêu ngạo, quả nhiên chỉ có nàng mới khiến Ly Tranh thoải mái thôi~
Nghĩ là làm Chu Bình càng ra sức hầu hạ, đầu lưỡi nhỏ liếm một vòng xung quanh, cảm nhận được chất lỏng nống ấm đang chảy ra. Chu Bình đến đến rụt lưỡi lại, nhưng sợ dừng lại sẽ khiến Mộ Dung Ly Tranh không vui, đánh nhắm mắt phóng lao theo lao.
Mộ Dung Ly Tranh hổn hển thở dốc, hôn xuống đỉnh đầu của Chu Bình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt. Từng sợi tóc như tơ lướt qua kẽ tay nàng, thơm ngát hương hoa quỳnh giữa đêm xuân tháng ba. Mộ Dung Ly Tranh như say như tỉnh, đắm chìm trong khoái cảm Chu Bình mang đến, hồn phách như bị cướp đi mất.
Một giọng nói từ đâu đột ngột xen vào, Mộ Dung Ly Tranh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lời hứa với Mai Như Nguyệt nàng không thể giả vờ như không biết.
Không nghĩ nhiều, Mộ Dung Ly Tranh lập tức duỗi tay đẩy mạnh Chu Bình.
Chu Bình vô thố ngã ngồi xuống bờ hồ, trân mắt nhìn Mộ Dung Ly Tranh.
Mộ Dung Ly Tranh che miệng lại, vội xoay lưng với Chu Bình đem y phục mặc lại cẩn thận rồi chạy ra ngoài.
Chu Bình ngây ngốc nhìn theo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi a?
Thấy Mộ Dung Ly Tranh chạy ra, Sở Ngọc Bảo liền chạy vào hét to: "Thế nào? Thế nào? Thành công rồi phải không?"
Hai mắt Chu Bình ướt lệ chưa được một phân thì ngửa đầu khóc: "Hức, ngươi là đồ xấu xa, nàng bỏ đi luôn rồi!"
"Sao lại thế được chứ?"
"Có quỷ mới tin lời ngươi!!"