Chương 41:
Gọi là ngủ chung, nhưng lại không đi quá giới hạn một lần nào hết.
Đùa giỡn cũng chỉ là đùa giỡn, "chuyện giường chiếu" của cô và nàng, cho đến thời điểm bây giờ chỉ dừng lại ở mức ôm mà thôi.
Vẫn cứ biết là cô đùa nhưng hễ cô ghẹo đến vấn đề đó là nàng tỏ rõ thái độ giận dỗi. Chuyện nhạy cảm như vậy cô cũng đem ra giễu được... thực sự là chẳng tìm đâu ra Lee Ji-soo trong "truyền thuyết" ở thời điểm hiện tại nữa rồi.
Nhưng cũng có những lần cô đùa dai đến mức... nàng tưởng là thật.
Ngoại trừ mấy lời nói đầy ám kí xấu hổ ra, cô còn làm động tác vô cùng mơn trớn và dễ gây hiểu lầm. Những lúc như vậy, nàng biết cô lại "lên cơn", lập tức tránh xa cô phải đến nhiều mét.
Cô khi ghẹo nào đến ngượng chín mặt thì vô cùng sảng khoái, ngoại trừ cười ra thì không còn biểu cảm gì mới lạ hơn.
Cạch
- Xong rồi sao?
Cô nhướn mày nhìn nàng, nàng bĩu môi, không thèm đáp, một mạch chui vào chăn nằm, đương nhiên kệ cô cứ nhìn mình rồi.
Đại khái là, không quan tâm.
Nhưng cô nào đâu có thể cho nàng dễ dàng không quan tâm mình!?
- Ngủ à?
Hơi đẩy người lên để nhìn rõ mặt nàng, nàng rõ ràng nhắm mắt nhưng cô biết nàng giả bộ. Mỉm cười ngắm nhìn nàng, đến khi cái cảm giác bị ai đó ngó chăm chăm khiến chột dạ không tưởng đạt đến cảnh giới cao nhất, nàng mới hé mắt ra nhìn cô.
- Kêu mỏi mà không ngủ sao?
Thành công lấy được sự chú ý từ nàng. Cô cười, lắc lắc đầu.
- Tự nhiên hết mỏi rồi.
Nàng nhăn mày, xoay người về phía cô, mắt đối mắt.
- Không được, mau nghỉ đi, nếu không...
- Min-kyung, thực sự chị rất đẹp!
Nàng tròn mắt nhìn cô. Ánh mắt đầy yêu thương của cô khiến người nàng mềm nhũn, cơ hồ không thể thốt lên lời.
Rất ít khi thấy Ji-soo khen ngợi trực tiếp như vậy. Cô đa phần là lấy cảnh tả người, lấy hàm ý bao trùm lên dụng ý cá nhân mà thôi.
Mặt nàng từ lúc nào đã đỏ bừng, định tránh ánh mắt như thấu tất cả của cô thì đã bị cản lại bằng một cái hôn nhẹ.
Cô chủ động hôn, quá bất ngờ.
Vẫn là giữ nguyên tư thế, tròn mắt nhìn cô.
Nhận thức được mình quá lỗ mãng, cô đỏ bừng mặt, nhanh chóng thẳng lưng.
- Tôi...ngủ!
Hôn má thì không nói, nàng vẫn thường xuyên hôn má cô. Nhưng nếu là hôn môi thì đây hình như là... lần thứ hai của cả hai người.
Vấn đề to hơn là, cô là người chủ động. Lần đầu tiên cô chủ động có hành động khác ngoài ôm nàng.
Nàng định nói gì đó nhưng cổ họng lại cứng ngắc. Cô thì đã mau mau chóng chóng nằm về đúng chỗ của mình. Không dám ho he như mọi ngày nữa.
Cái thái độ đó... khiến nàng nhanh chóng buồn cười.
Cô xoay lưng về phía nàng, chắc là ngại lắm. Nàng thoải mái, xoay người theo cô, luồng tay qua eo cô rồi ôm lấy. Thậm chí đầu còn tựa vào lưng cô, nhắm mắt trông thư giãn vô cùng.
~
Ba ngày sau, rầm rộ tin tức về hôn nhân đổ vỡ của phó chủ tịch công ty giải trí S.S.E – Man Myung-dae. Ji-soo vốn đã xin nghỉ phép dài hạn đến hết ngày mai, nhưng cái tin kia khiến cô phải tức tối đến tận công ty S.S.E. Cô phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này.
Còn nàng, nàng cố cản, nhưng cô kiên quyết đến nổ đom đóm mắt thì đành bất lực, không thể nói thêm câu nào.
Tuy Se-ju cố tránh né mặt cô nhưng cô không phải vì sợ hãi mà không dám có bất kì mối quan tâm nào đến người kia. Vẫn thường xuyên gọi điện đến công ty hỏi tình hình của Se-ju, khi không thể hỏi được nữa thì thuê người tìm hiểu.
Cô tự ngầm định, bản thân có trách nhiệm to lớn với Se-ju, chị ta xảy ra chuyện gì, cô sẽ bị dằn vặt gặm nhấm cho đến chết.
Với cô, Se-ju đã chịu đựng quá nhiều, người này không thể bị tổn thương nào làm tan vỡ được nữa, cô không cho phép.
Ji-soo sống với cái từ "trách nhiệm" đến 21 năm, và chắc chắn với tính cách của cô sẽ sống với nó cả đời.
Không vì nóng giận mà làm mất hình ảnh bản thân đã xây dựng trong thời gian dài. Cô khá bình tĩnh tiến đến phòng làm việc của Myung-dae. Anh ta nhìn cô có chút ngạc nhiên. Không nghĩ cô vì chuyện của mình và Se-ju lại đến tận công ty này, như vậy chẳng nhẽ quan hệ của Se-ju và Ji-soo thực sự tốt sao?
Anh ta phán đoán nước cờ lần này nhầm?
Cũng có thể anh ta đúng. Se-ju dù sao cũng là quản lý của cô, đến đây vào thời điểm này cũng... làm gì lạ quá. Có lẽ chỉ là quan tâm đơn thuần mà thôi.
- A, Ji-soo, em đến đấy sao?
Đứng lên chào hỏi vô cùng lịch thiệp, Ji-soo thấy vẻ thản nhiên kia thì tức giận tột cùng. Nhưng cô đương nhiên sẽ không biểu cảm gì khác ngoài lạnh tanh. Hơi nghiêng đầu chào người trước mặt, cô nghiêm chỉnh ngồi vào ghế trước cái mời của Myung-dae.
- Ji-soo, lặn lội đến đây như vậy không biết có chuyện gì?
Vẫn cười nhẹ bẫng. Cô nâng mày, môi bắt đầu hé.
- Là chuyện về Phó chủ tịch Man và quản lý Gang. Vốn em và chị Gang có quan hệ nên muốn hỏi chuyện một chút!
- À là chuyện đó sao?
Myung-dae biểu cảm thoáng buồn. Cô biết là người này đang diễn, diễn vậy trước mặt cô thì đúng là "múa rìu qua mắt thợ" rồi.
- Thực sự anh và Se-ju xảy ra khá nhiều mâu thuẫn, sau thời gian sống chung thì thấy không thể hòa hợp nên mới ra nông nỗi này.
- Tôi biết Quản lý Gang là người như nào. Đức hạnh của chị ấy ăn đứt mấy thiếu nữ tự nhận mình là ngây thơ. Nội trợ, kinh tế chị ấy đều có thể đảm nhận và làm tốt. Luôn cố gắng để người khác hài lòng, không ngừng phấn đấu. Không dễ gì mà để xảy ra mâu thuẫn sâu sắc dẫn đến ly hôn. Về cơ bản nguyên nhân lần này là do anh mà ra, tôi phán đoán vậy đúng không?
Ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm mù hai con mắt người đối diện. Myung-dae cứng họng, lời cô nói không sai, Se-ju nếu là một người vợ thì quá hoàn hảo rồi.
Nhưng hắn thèm tình hơn kìa, nên dù vợ cũ của hắn có công-dung-ngôn-hạnh như nào, hắn cũng chẳng mảy may tiếc nuối mà phủi đít đá thẳng cô.
Hắn từ đầu vốn chỉ có ý định đưa cô lên giường khi thấy vẻ đẹp tinh xảo không khác gì thiếu nữ đôi mươi của cô nhưng càng lấn sâu thì hắn lại càng biết được nhiều thứ thú vị. Nhất là chuyện cô và Ji-soo có quan hệ gắn bó như chị em từ khi Ji-soo học đại học.
Khi đó công ty trên bờ vực phá sản. Dù truyền thông chỉ đồn thổi không dám khẳng định nhưng nó thực sự là sự thật. Và Ji-soo lúc này là hy vọng cuối cùng của cả công ty. Muốn chiếm lòng tin tuyệt đối thì đành phải vứt bỏ cái ham muốn cá nhân mà cố gắng chiếm hữu lòng tin của cô. Vì vậy mà hắn ngỏ lời cầu hôn.
Quá may cho hắn, khi đó cô đang tuyệt vọng. Hắn bám cô đến nửa năm, khi có kết quả không kịp đợi chọn ngày lành lập tức đòi cưới cho bằng được.
Nhưng cái hắn không ngờ đến là, dù với chồng mình, cô tuyệt đối cũng sẽ không giúp lợi dụng Ji-soo để phục vụ cho mục đích cá nhân của hắn.
Mục đích của hắn là, muốn Ji-soo phá vỡ hợp đồng bên công ty T.H.E để sang làm cho công ty hắn. Nhưng tất nhiên bị Se-ju nhìn thấu nên cô càng không cho hắn cơ hội đạt được mục đích.
Không thể dùng Se-ju, "ăn" cũng đã "ăn" cô ngon lành rồi giờ hắn hoàn toàn thỏa mãn mà vứt bỏ cô như một món đồ.
Hắn cũng sẽ không định ly hôn nếu như Se-ju không bắt gặp hắn đi với một người khác. Phóng lao theo lao, hắn cũng không ngần ngại mà nói mấy lời khó nghe với cô.
Cô về cơ bản là không quan tâm, ly dị thì ly dị, cô cũng chẳng hứng thú với hắn.
Se-ju chỉ cảm thấy bản thân ngu ngốc, từng đã thương hại vì nghĩ hắn ta thực sự yêu mình. Nay biết rõ sự tình rồi cũng chẳng buồn nói thêm câu nào. Cô còn có suy nghĩ "vậy là tốt" nữa kìa.
Trở lại cái không khí căng thẳng trong phòng Phó chủ tịch Man, hắn ta đã đăm chiêu cũng khá lâu, Ji-soo thì dường như không cho hắn có đủ vài giây để thở một cách tự nhiên. Áp lực từ phía cô là quá lớn, nếu là người không vững vàng có thể sẽ đổ mồ hôi rồi.
- Thực sự anh và Se-ju không thể hòa hợp còn có nguyên nhân khác.
Ji-soo không mấy tin tưởng vào lời kia nhưng vẫn cố để khinh bỉ không lộ rõ trên mặt.
- Se-ju thực sự không có yêu anh như anh yêu cô ấy.
Cô nhướn mày. Myung-dae cong khóe môi tỏ ý cười khổ. Giọng nhàn nhạt.
- Thực sự lúc anh theo đuổi, cô ấy không mảy may đếm xỉa đến anh. Vào một ngày đang đi trên đường thấy dáng vẻ loạng choạng của cô ấy thì liền đuổi theo. Cô ấy khóc nhìn vô cùng đáng sợ. Anh lúc đó đã ở bên cô ấy, sau nhiều ngày anh ngỏ ý muốn kết hôn, cô ấy không lưỡng lự mà đồng ý. Anh biết dù không phải vì yêu anh mà nhận lời nhưng đã rất vui và tiến hành hôn lễ nhanh chóng với hi vọng khoảng thời gian sau này có thể bù đắp tổn thương giúp cô ấy.
Mấy lời đó, chỉ đúng nửa sự thật.
Ji-soo nhăn mày, không rõ có phải người kia bịa chuyện hay không nữa nhưng lại có cảm giác bất an và lo lắng vô bờ dù sự việc nếu là thật đi nữa cũng xảy ra khá lâu rồi.
Nhưng nếu... là thật thì sao chứ? Sao Se-ju từng thống khổ như vậy mà cô không hề biết gì?
- Quản lý Gang có nói lý do chị ấy khóc không?
- Tất nhiên là không! Nhưng có thể chắc chắn là cô ấy từng yêu một người rất sâu đậm và dường như bị người đó bỏ rơi. Anh thực sự chỉ muốn tốt cho cô ấy, em thấy đấy, cứ tiếp tục duy trì thứ hôn nhân không tình yêu này, người đau khổ nhất sẽ là ai?
"Đương nhiên là Se-ju"
Cô chỉ nghĩ vậy trong đầu, chắc chắn sẽ không nói ra. Nghe có vẻ thật sự là như vậy nhưng do là lời của Myung-dae nên cô có chút không-dám-tin-hoàn-toàn.
Rời khỏi phòng Phó chủ tịch Man với một mớ hỗn độn trong đầu. Ji-soo về cơ bản là suy nghĩ nhiều đến nguyên nhân ngày đó Se-ju tại sao lại có tình trạng tuyệt vọng như vậy. Cô thực sự không hề biết Se-ju có hẹn hò với ai từ ngày đó, rốt cục là ai lại có thể khiến Se-ju thống khổ như vậy?
Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân đến mức không biết mình đang đứng như tượng trước cửa thang máy. Cô không cả buồn đưa tay lên nhấn nút mở cửa, cứ vậy khoát tay đăm chiêu, đầu hơi cúi xuống đất.
Vì phòng của Phó chủ tịch Man ít người qua lại nên không ai giúp cô "tỉnh giấc" vào lúc này cả.
Nhưng không phải là không có người.
Vài cái vỗ vai nhẹ mới khiến cô hết đăm chiêu. Giật mình đánh mặt sang, gương mặt tựa thiên thần đang mỉm cười nhìn cô.
- Cậu đi lạc sao?