Một lát sau thì Mạc Thiên Trúc cùng ba mình đến, hai người nhờ bác bảo vệ phá khóa cho. Trương Mạn Hy vừa được mở cửa thì liền chạy ra ngoài, choáng váng đứng dựa người vào bức tường nhà kho rồi nhắm chặt mắt lại, đưa tay xoa bóp hai thái dương. Đợi cho đến khi bản thân lấy lại được bình tĩnh thì lại gần nói lời cảm ơn với mọi người, Lâm Hạ Lam cũng đi ra xin lỗi Mạc Thiên Trúc và bác bảo vệ, bác bảo vệ chỉ nhắc nhở hai người lần sau nhớ phải cẩn thận hơn. Mạc Thiên Trúc thì rất lo cho Trương Mạn Hy, cả ba người cùng lên ô tô của nhà Mạc Thiên Trúc về, trước khi lên xe Trương Mạn Hy còn quay đầu nói với Lâm Hạ Lam "Nhớ về cẩn thận".

Lâm Hạ Lam nghe được một câu nói quan tâm của Trương Mạn Hy mà trong lòng liền nhảy lên sung sướng.

Hôm sau, giờ giải lao, Lâm Hạ Lam đi xuống căng tin trường thì gặp Mạc Thiên Trúc đang mua đồ, Lâm Hạ Lam muốn hỏi chuyện về Trương Mạn Hy nên đã ra bắt chuyện.

"Học tỷ Thiên Trúc, có thể nói chuyện với em một chút không?" 

Mạc Thiên Trúc không ngạc nhiên lắm vì biết Lâm Hạ Lam muốn hỏi chuyện gì, cô gật đầu rồi cùng Lâm Hạ Lam ra một chiếc bàn trong góc ngồi.

"Em muốn hỏi chuyện về Mạn Hy đúng không?" Mạc Thiên Trúc hỏi.

"Vâng, chị có thể nói cho em biết tại sao chị Mạn Hy lại như vậy không? em không muốn hỏi chị ấy vì sợ lại làm chị ấy phải bận tâm" Lâm Hạ Lam hơi bất ngờ vì Mạc Thiên Trúc đã biết được cô muốn hỏi gì.

Mạc Thiên Trúc im lặng suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng.

" Nhà Mạn Hy ngày trước mở một tiệm bán đá quý, bố mẹ cậu ấy rất hiền lành, họ đã là một gia đình rất hạnh phúc cho đến khi có một tên trộm lẻn vào ăn cắp đá quý. Vì là ban đêm nên bố mẹ cậu ấy không để ý chỉ khi chuông báo động vang lên, bố cậu ấy mới chạy ra, không may tên trộm đó có dao nên đâm ông ấy một nhát. Mẹ của Mạn Hy thì nhanh chóng đánh thức cậu ấy dậy, bảo cậu ấy trốn vào tủ quần áo rồi khóa lại, mặc dù bà ấy gọi được cho cảnh sát nhưng cũng không tránh khỏi việc bị tên trộm kia sát hại. Lúc cảnh sát đến thì đã không kịp nữa rồi, tên trộm đó đã trốn thoát còn hai người họ đã mất quá nhiều máu không thể cứu được nữa, cảnh sát tìm được Mạn Hy ở trong tủ. Lúc họ mở tủ ra thì thấy Mạn Hy với một khuôn mặt vô hồn, cậu ấy đã khóc quá nhiều, đến mức kiệt sức mà ngất đi" Mạc Thiên Trúc khi nhớ lại chuyện này thì cảm giác sợ hãi lại nổi lên.

Cô vẫn nhớ đêm hôm đó cô vì lo lắng cho Trương Mạn Hy nên đã mặc kệ mấy nhân viên cảnh sát bảo vệ xung quanh mà xông vào, lúc đó cô nhìn thấy Mạn Hy đang được mấy người cảnh sát đưa ra khỏi tủ, cậu ấy đưa mắt nhìn cô một cái rồi ngất đi.

"Vậy còn tên trộm?" Lâm Hạ Lam ngồi nghe mà đôi mắt cũng đỏ lên.

"Cảnh sát đã xem camera ghi lại toàn bộ sự việc. Chỉ một thời gian ngắn sau thì tên trộm đó đã bị bắt với mức án tử hình." 

"Mạn Hy lúc ở trong viện tỉnh lại thì đã trở thành một con người hoàn toàn khác, trước kia là một Trương Mạn Hy thông minh lanh lợi, vui vẻ hòa đồng với mọi người thì sau đêm đó cậu ấy trở thành một người trầm tư, ít nói, ít tiếp xúc với người khác. Một tuần liền cậu ấy không ăn không uống, ba mẹ chị chơi rất thân với ba mẹ cậu ấy nên khi xảy ra thì họ rất thương Mạn Hy. Họ bảo Mạn Hy sang ở cùng chị một thời gian, lúc đó cậu ấy vẫn còn quá nhỏ để chịu đựng một sự mất mát lớn như vậy. Một thời gian dài sau mặc dù mọi chuyện đã lắng xuống nhưng mỗi đêm cậu ấy vẫn mơ thấy ác mộng. Rồi cuối cùng cậu ấy cũng đối mặt với mọi chuyện đó là trở về căn nhà đó ở"

" Em không nghĩ chị ấy lại phải trải qua một quá khứ đáng sợ như vậy"

"Bây giờ cậu ấy đã đỡ hơn trước, chứng sợ bị nhốt trong không gian hẹp có lẽ cũng là vì cậu ấy ngày trước phải ở trong một chiếc tủ chật chội mà nghe tiếng kêu thất thanh của mẹ mình, mà không thể làm gì được, nó đã trở thành nỗi ám ảnh từ đó về sau."

Sau buổi nói chuyện đó, Lâm Hạ Lam đã gần như biết hết được sự thật về Trương Mạn Hy, lúc cô biết ba mẹ học tỷ mất đã là một sự đau khổ rất lớn rồi nhưng không nghĩ mọi chuyện còn tồi tệ gấp vạn lần vậy. Lâm Hạ Lam rất hối hận vì không may đã làm Trương Mạn Hy phải nhớ lại quá khứ đen tối đó.

Buổi chiều tan học Trương Mạn Hy thì vẫn bận rộn tập luyện chuẩn bị cho trận thi đấu của đội bóng rổ, Lâm Hạ Lam không lại gần, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn Trương Mạn Hy chơi bóng cùng mấy chị khác. Phải đợi đến khi mọi người nghỉ giải lao rồi, Trương Mạn Hy mới để ý Lâm Hạ Lam đứng ở cửa nhà đa năng nhìn, Lâm Hạ Lam thấy học tỷ nhìn mình thì liền quay đi rồi vội vàng chạy. Chưa được mấy bước thì Lâm Hạ Lam bị tiếng gọi của Trương Mạn Hy mà đứng khựng lại.

"Hôm nay sao lại đứng ngoài?" Trương Mạn Hy lại gần hỏi.

" Không có, em chỉ... vừa đi qua đây thôi" Lâm Hạ Lam lắp bắp chối cãi

"Còn chối nữa, vẫn bận tâm việc hôm qua sao?" Trương Mạn Hy biết thừa em ấy đã đứng đấy được một lúc rồi.

Lâm Hạ Lam không nói gì, chỉ cúi mặt xuống gật nhẹ đầu, Trương Mạn Hy nhìn bộ dạng của em gái này thì có chút mắc cười, cô cúi xuống nhìn khuôn mặt của Lâm Hạ Lam đang mếu máo mà lắc đầu, đưa một tay lên nhéo má của Lâm Hạ Lam.

Lâm Hạ Lam vẫn còn đang ăn năn thì bỗng nhiên bị Trương Mạn Hy nhéo má thì bất ngờ nhưng cũng cảm thấy đau đớn.

"Tôi đâu có trách em" Trương Mạn Hy thả lỏng tay ra.

"Nhưng... " Lâm Hạ Lam đưa tay lên xoa một bên má đã ửng hồng.

" Không nhưng gì nữa, quên chuyện ngày hôm qua đi" Trương Mạn Hy cầm chai nước để vào tay Lâm Hạ Lam rồi quay người vào nhà đa năng.

Lâm Hạ Lam còn đang nhìn chằm chằm chai nước với sự khó hiểu thì Trương Mạn Hy vừa đi vừa lên tiếng.

"Có muốn vào xem tôi chơi không?" 

Lâm Hạ Lam quay mặt nhìn Trương Mạn Hy với một khuôn mặt bất ngờ rồi chuyển dần sang một nụ cười rất tươi, gật đầu rồi chạy lại phía Trương Mạn Hy. 

Mọi người trong đội bóng rổ rất quyết tâm để dành chiến thắng vào ngày mai nên hôm nay tập luyện có muộn hơn một chút, Trương Mạn Hy thấy trời đã sắp chuyển màu thì bảo Lâm Hạ Lam về trước nhưng Lâm Hạ Lam nhất quyết muốn đợi Trương Mạn Hy rồi cùng về. 

Khi trời đã ngả màu thì đội bóng rổ cũng nghỉ tập, lúc này Lâm Hạ Lam chạy lại đưa nước cho Trương Mạn Hy với một nụ cười, Trương Mạn Hy nhận lấy chai nước rồi ra cầm balo, cả hai người cùng đi bộ ra điểm đỗ xe bus.

Trên đường đi, cả hai có đôi chút im lặng, mãi sau mới có một người lên tiếng. 

"Chiều mai em được nghỉ chứ?" Trương Mạn Hy hỏi.

"Vâng" 

"Em sẽ đến xem trận đấu của tôi chứ?" Trương Mạn Hy hỏi nhưng trong lòng cảm thấy ngại ngùng mà quay mặt đi.

"Em chắc chắn sẽ đến mà" Lâm Hạ Lam hơi bất ngờ về lời đề nghị, tất nhiên là cô sẽ đến rồi.

"Vậy hãy ngồi ở nơi tôi dễ dàng tìm thấy em nhất" Sau ngày hôm qua vị trí của Lâm Hạ Lam trong lòng Trương Mạn Hy đã thay đổi.

Lâm Hạ Lam nghe xong mà không thể nói thêm được câu nào nữa, cô cảm thấy học tỷ như là đang cho cô một cơ hội để theo đuổi chị ấy, từ lúc đấy Lâm Hạ Lam trong lòng cứ nhảy múa mãi thôi. Lên xe bus, Trương Mạn Hy nhìn Lâm Hạ Lam ngồi cạnh mình, người đong đưa, miệng thì cong lên, khiến cho cô buồn cười mà lắc đầu.

-----------------------------------------------------------------

Cmt của mn thực sự là nguồn động lực lớn nhất để mình viết tiếp...

Thank you <3



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play