___________

Cáo lỗi với độc giả vì diếm truyện quá lâu 😭, còn một chương nữa là hoàn rồi, vốn dĩ định hoàn một thể rồi đăng nhưng vẫn không kìm được truyện sắp hoàn nên mới up luôn. Đọc vui vẻ các độc giả của ta❤️

____________

Đã qua một tuần, sau ngày hôm ấy Chính Kỳ
đột nhiên hôn mê sâu không có dấu hiệu tỉnh lại, Trịnh Phi và Chính Phương nhiều lần bàn bạc cuối cùng đưa ra quyết định trình báo đến cảnh sát. Nhận rõ sự việc nghiêm trọng, cơ sở hạ lệnh truy bắt Uy Thần, tuyên cáo hắn là kẻ đứng sau vụ việc có ý định giết người.

Nhưng cho đến hiện tại vết tích Uy Thần không vẫn tài nào tìm ra, Trịnh Phi ngồi trong phòng không ngừng suy nghĩ, nếu mọi việc đúng như Chính Kỳ đã nói, vậy thì Uy Thần đang nằm trong tay Thụy Đường. Lại nói, lúc hắn đến tìm cậu, gương mặt người nọ trông thật bình thản, hoàn toàn không có dấu hiệu gọi là lo lắng hay bất an, hắn có truy cứu, nhưng cậu một mực ngó lơ, thậm chí còn phát điên đuổi hắn đi.

Chính Kỳ nằm viện hơn một tuần không tỉnh, lo cho hắn một, thì Trịnh Phi đối Thụy Đường còn lo lắng mười. Gần đây cậu cư xử không giống người bình thường, cười một mình, nói một mình, vô cớ nổi giận, khiến quản gia và người hầu trong nhà đều phi thường sợ hãi, kể cả tiểu tử Viễn Khương cũng hoảng sợ không dám đặt chân đến gần cậu.

Không thể ngồi yên nhìn mọi chuyện yên lặng trôi qua, cuối cùng, Trịnh Phi hạ quyết định theo dõi Thụy Đường. Lần theo cậu lái xe tới một địa điểm hoang vắng cách xa hoàn toàn với trung tâm thành phố, đó là một khu bảo tàng lịch sử bị bỏ hoang từ lâu, Trịnh Phi dồn hết khí lực đi vào, hắn chọn con đường phía sau cửa chính không có người canh gác, chợt bên tai truyền đến tiếng thét chói tai cực kì rõ ràng của một nam nhân.

"A...A! A..."

Cơ thể Uy Thần bê bết máu treo lơ lửng trên tường, khố hạ mất đi bộ phận quan trọng của nam nhân, phía sau hắn là một gã nam nhân to xác đang điên cuồng thao hắn, dương vật gã cực kì đại, mỗi một lần ra vào bên trong hậu huyệt Uy Thần đều không chút lưu tình thúc mạnh như dã thú, huyết từ khe hở trong mông theo bắp đùi từng giọt chảy xuống. Trên mặt hắn ngoài một chữ thống khổ ra còn có hận, mà Thụy Đường đối với quan cảnh trước mắt xem như là thú vui tao nhã, nhàn hạ vừa uống ngụm trà vừa thưởng thức, biến thái đến mức khiến Uy Thần vốn dĩ từ lâu luôn mang áy náy vì cậu, cho dù nhận bao nhiêu trừng phạt hắn đều cam nguyện đón nhận, nhưng đối với loại chuyện này đã quá vượt xa suy nghĩ của hắn, quá nhục nhã!

"Thụy Đường!... Ngươi điên rồi!...Ngươi hận ta, đánh đập hay hành hạ, ta không ý kiến... nhưng ngươi làm nhục ta thế này.... ngươi.. ta đến chết cũng căm hận ngươi! A! A!"

Thụy Đường nghe vậy không hề tức giận, ngược lại càng phi thường cao hứng, cậu nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đứng dậy vỗ tay cười trào phúng. Nam nhân thấy Thụy Đường đi tới thì tự động ngừng lại, rút phân thân ra lui ra sau.

"Cảm tạ, lời này của ngươi, ta... không dám nhận."

Uy Thần thở hồng hộc, lồng ngực săn chắc vì hao lực mà phập phồng lên xuống, hai mắt hắn trừng lên nhìn Thụy Đường, nghiến răng nghiến lợi nói. "Ngươi điên rồi."

Thụy Đường không còn tâm trạng để diễn kịch nữa, gương mặt phút chốc chuyển sang màu đen, hung hăng đưa tay kéo tóc Uy Thần: "Không sai, ta là điên rồi. Gần đây ai cũng nói ta là người điên, mọi người đều né tránh ta, ngay cả đứa con bé bỏng duy nhất của ta cũng sợ hãi ta, ngươi nói, ta không điên thì ai điên?"

Uy Thần nhe răng cười, lộ ra vòm miệng vươn đầy máu: "Thụy Đường, ngươi muốn giết ta liền động thủ đi, việc gì phải tốn sức như vậy."

Khẽ nhíu mày, cậu buông tóc hắn, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.

"Giết ngươi? Sao dễ dàng như vậy được a."

Thụy Đường thở dài, chậm rãi đi qua đi lại trước mặt Uy Thần, hắn một bên quan sát, không hiểu lời nói kia có ý tứ gì.

"Thời gian qua ta tổn hao công sức trả hận Chính Kỳ là vì cái gì. Đương nhiên, hắn đối xử tệ bạc với ta bao nhiêu, ta phải trả lại ngần ấy, bất quá sau đó ta lại cảm thấy rất bất công cho hắn."

Vừa nói cậu lại vươn tay vuốt nhẹ gương mặt của Uy Thần.

"Dao cùn thì không nên đổ lỗi cho nó, người nên trách phải là chủ nhân sử dụng nó, ngươi nói có đúng không? Cho nên, ta đột nhiên nghĩ đến ngươi, bề ngoài nhã nhặn phong độ, nhưng thực chất là một con rắn hổ mang, ta thấy trên mặt ngươi đeo mặt nạ cũng đủ dày rồi, ta liền giúp ngươi gỡ ra bớt thôi, ngươi nên cảm tạ ta chứ."

"Hảo, ta thừa nhận, ta là một tên ác ôn, ích kỷ, thù dai, trước mặt bao nhiêu người rất nhiều lần giả tạo, kể cả ngươi, nhưng ngươi nên biết, ta từng yêu ngươi, yêu ngươi đến mức bao nhiêu thù hận ta đều tự nguyện buông bỏ hết."

Thụy Đường bật cười, nhướn mày như thể không tin được. "Thật sao? Vậy thì... sẵn tiện ta cũng nói cho ngươi biết."

Bước tới ghế ngồi xuống, cậu tiếp tục nói: "Vợ của phó giám đốc Minh tự sát, là ta nói bà ta biết ngươi hại chồng bà ta chết."

Uy Thần không có ngạc nhiên nhưng đối phương vẫn không dừng lại. "Chưa hết, ta cố ý để Weizt rơi vào hoàn cảnh bế tắc, hơn nữa, vừa qua có sự tình này ta vẫn chưa thông báo, cảnh sát đang truy lục ngươi."

Khẽ nhíu mày, hắn tò mò hỏi: "Vì cái gì?"

"Vì cái gì? Ngươi hại Viên Thục đến mức bức vợ chồng phó giám đốc Minh tự sát, gần đây còn cho người giết Chính Kỳ, hắn ta đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu kỳ này hắn không qua khỏi, ngươi không phải bị kết tội giết người sao? Uy Thần, ngươi giả vờ không biết hay thực sự không biết đây."

Tâm như bị trùng xuống mười tám tầng địa ngục, Uy Thần mặt mày tái mét nhìn xuống đất, á khẩu không nói nên lời.

Lúc này đột nhiên có một tên chạy vào ghé tai Thụy Đường thì thầm gì đó, cậu im lặng ngẫm một lúc rồi gật đầu, từ trên ghế đứng dậy, cố ý nâng cao giọng.

"Hảo a, đến lúc dùng bữa tối rồi, người đâu, dâng mâm lên đi!"

Chờ thuộc hạ mang mâm đồ ăn lên, Thụy Đường khoái trá cười ra khỏi phòng, trước khi đi cò không quên bỏ lại một câu.

"Ăn cho hết, ta còn muốn ngày mai ngươi đủ sức để tiếp tục thú vui vừa rồi. Ha ha ha!"

Trở về biệt thự, Thụy Đường vừa mở cửa phòng khách thì bắt gặp thân ảnh của Trịnh Phi đang ngồi trên sô pha, cậu cởi áo khoác ra, quản gia giúp cậu đem áo mang lên phòng. Không để ý tới sắc mặt khó coi của người kia, Thụy Đường một đường thẳng xuống nhà bếp rót ly nước.

"Đêm khuya chạy tới đây hẳn là ngươi có chuyện qua trọng. Nói đi."

Trịnh Phi hừ lạnh, hùng hổ bước tới, đem ly nước còn đang ở trên miệng cậu hung hăng ném xuống đất. "Choang" một tiếng, mảnh vỡ văng tứ phía, quản gia ở trên lầu vì tiếng động lớn mà hốt hoảng chạy xuống.

"Thụy Đường, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!?"

Thụy Đường không thắc mắc vì cái gì Trịnh Phi nổi giận, bộ dạng bình thản nhìn hắn, miệng còn cười nhẹ. "Ta làm gì thì đến phiên ngươi quản sao?"

"Ngươi!"

"Trịnh Phi, ta biết ngươi muốn nói gì. Ta nói ngươi biết, ta sẽ không dừng lại đâu."

Trịnh Phi nhăn chặt mày, nắm lấy bả vai cậu không ngừng lay mạnh.

"Ngươi điên rồi! Ngươi làm như vậy thì có thay đổi được gì không! Thụy Đường, cho dù ngươi có hận, cũng đến lúc nên dừng lại rồi! Ta van cầu ngươi."

Thụy Đường nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, không thể tiếp tục duy trì nụ cười một lần nào nữa, lạnh lùng rời ánh mắt. "Vốn dĩ ta còn muốn làm cho tên khốn đó sống không bằng chết!Ngươi căn bản không hiểu, ngươi sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi khổ của ta. "

Trịnh Phi lắc đầu phủ nhận. "Không! Ta hiểu. Thụy Đường, bỏ qua mọi thứ đi có được không, ta còn nhớ, ngày xưa ngươi thế nào, ngươi là một tiểu tử tốt, hiền lành, đó là lý do ta thích* ngươi."

(*thích ở đây là tình bằng hữu, không phải tình yêu nha mấy má*)

Thụy Đường cười lạnh, giãy dụa thoát khỏi cánh tay của đối phương. "Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi muốn ta trở về ta của ngày trước, để cho các ngươi trèo lên đầu ta, coi thường ta có phải không!!"

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý tứ đó!" Không ngờ câu nói vừa rồi lại chạm đến nỗi đau của Thụy Đường khiến cậu kích động, Trịnh Phi một bên mặc sức giải thích.

"Tất cả các ngươi ai cũng đều muốn lợi dụng ta, các ngươi xem ta là kẻ ngốc có đúng không!" Cậu bắt đầu mất bình tĩnh, giận dữ ném đồ đạc, hét toáng lên.

Tình trạng này lại tiếp diễn, lần này Trịnh Phi không thể tiếp tục ngó lơ như trước được nữa, mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm, vung tay đem mặt Thụy Đường tát một cái. Quả nhiên, người nọ bị đánh dọa cho mất hồn, quản gia đứng ở phía sau cũng vì hành động của hắn mà hoảng sợ, nhưng lão không có chạy tới ngăn cản, lão biết hắn làm vậy là bất đắc dĩ. Bàn tay Thụy Đường run rẩy ôm lấy bên mặt bị đánh, khóe mắt ẩm ướt nhìn hắn, thanh âm như có thứ gì đó nghẹn ở cổ.

"Trịnh.. Phi... ngươi đánh ta.."

Trịnh Phi muốn bước tới, nhưng Thụy Đường lập tức giật mình thối lui, kích động quát: "Đừng tới gần ta!" Rồi vừa cười vừa khóc: "Nguyên lai... nguyên lai bao lâu nay những gì ta làm... đều khiến mọi người không hài lòng, ai cũng trách ta, vì cái gì, mụ mụ cùng tỷ tỷ ghét bỏ ta, bạn bè ai cũng né tránh ta, Vương Dương, Chính Kỳ, Uy Thần, rõ ràng bọn hắn đối xử tệ bạc với ta, ta phải lấy lại công bằng chứ! Không lẽ ta ngay cả trả hận cũng không được phép sao!?"

Ngẫm lại những gì phải trải qua, Thụy Đường chỉ thấy ông trời thật bất công, từ lâu cậu không được khóc thê lương như thế này, hiện tại liền đem bao nhiêu nỗi uất ức khóc đến tê tâm liệt phế. Trịnh Phi đứng bên cạnh đau lòng không thể nhìn, ở phía sau ôm lấy thân ảnh gầy gò, trên mặt đã sớm rơi đầy lệ. "Thực xin lỗi... thực xin lỗi."

Chưa được bao lâu thì tiếng khóc người trong lòng bỗng nhiên nhỏ dần, Thụy Đường cảm giác cảnh vật xung quanh ngày càng mờ đi, cứ như vậy liền ngất xỉu.

"Thụy Đường!"

Quản gia vội chạy tới giúp Trịnh Phi đỡ lấy Thụy Đường, ôm cậu ra xe đi tới bệnh viện.

......................

Mở mắt, người nhìn thấy đầu tiên là Trịnh Phi, sau đó là quản gia, còn có Chính Viễn Khương. Cậu nhỏ phát hiện Thụy Đường tỉnh lại thì kinh hỉ reo lên.

"Ba ba dậy rồi, ba ba, ba ba, chúng ta có tin mừng muốn nói cho người nha!"

Trịnh Phi mỉm cười, quỳ xuống bên cạnh cậu, tay nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng thông báo: "Thụy Đường, ngươi đang mang thai. Bác sĩ nói ngươi mang thai đã gần hai tháng rồi. Chúc mừng ngươi."

Chính Viễn Khương đến hiện tại vẫn không thể giấu được niềm vui, cái miệng nhỏ không ngừng khoe mẽ: "Đúng a đúng a, ta sắp có tiểu đệ, như vậy, ta muốn sau này sẽ là một hảo ca ca a."

Quản gia ở đó cũng vui mừng tiếp lời: "Thiếu gia, ngươi tốt hơn nên bảo trọng thân thể, nói không chừng hài tử trong bụng có thể là một tiểu cô nương."

Trái ngược với phản ứng hân hoan của mọi người, Thụy Đường từ đầu tới đuôi đều không lấy một tia hoan hỉ, cũng không nói lời nào, chỉ xoay đầu tránh ánh nhìn của bọn hắn, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chính Viễn Khương khó hiểu nhìn Trịnh Phi, biết cậu nhỏ muốn nói gì đó, Trịnh Phi liền lắc đầu, dặn quản gia ôm hắn ra ngoài, để lại phòng bệnh chỉ còn hai người. Hắn không biết hiện tại nên mở miệng nói cái gì mới tốt, lúc đưa cậu tới đây, ngoài việc nhận tin vui cậu mang thai, còn có một vấn đề khác.

"Thụy Đường, ta biết ngươi không muốn nói chuyện, gần đây ngươi gặp nhiều chuyện đả kích lớn, tránh không khỏi tâm lý bất ổn. Bác sĩ căn dặn ta nên để ngươi ở đây hảo hảo dưỡng bệnh, không chỉ tốt cho ngươi, còn vì hài tử trong bụng."

Thụy Đường đối với những lời vừa rồi của Trịnh Phi căn bản không thèm ghi trong đầu, một cái chớp mắt cũng không phản ứng. Thở dài, hắn đứng dậy đắp chăn cho cậu, chỉnh lại mái tóc rối trên trán cậu, vừa nói.

"Sáng nay Uy Thần bị giải đến đồn cảnh sát, biết ngươi không hài lòng, nhưng ta vẫn phải làm. Thụy Đường, hắn lợi dụng ngươi, không có nghĩa việc hắn yêu ngươi là giả tạo."

Thụy Đường vẫn duy trì im lặng, từ chối bàn tay muốn vỗ vai cậu của Trịnh Phi, xoay lưng về phía hắn.

"Có chuyện gì cứ việc nói với quản gia, lão luôn ngồi ở bên ngoài trông chừng, còn có, trên đầu giường có một nút báo màu đỏ, ấn vào sẽ có người tới trợ giúp ngươi." Thở dài, Trịnh Phi không còn cách nào khác quyết định xoay người rời đi.

Những ngày sau đó phòng bệnh Thụy Đường đều có người người lui tới thay nhau chăm sóc cậu, Trịnh Phi là nam nhân vốn dĩ không có kinh nghiệm chăm sóc cho thai phụ, đành phải mặt dày nhờ đến mẫu thân Tần Niên Nhiễm của hắn, nàng từ lâu có hảo cảm với cậu, đối với loại chuyện nam nhân mang thai không những không có chán ghét còn tốt bụng nhận lời Trịnh Phi, thường xuyên đến phòng bệnh chiếu cố cậu. Nhưng điều này vẫn không hề thay đổi việc Thuỵ Đường không muốn nói chuyện với ai, nếu có cũng chỉ là vài câu đối đáp ngắn ngủi. Thỉnh thoảng cậu còn tỏ thái độ khó chịu với những người chạm vào cậu, đặc biệt là tiểu tử Chính Viễn Khương luôn thích ôm ba ba làm nũng, lúc biết cậu không thích, bạn nhỏ liên tục kêu gào nhõng nhẽo, đến khi bị Trịnh Phi dọa dẫm còn tiếp tục làm phiền sẽ không bao giờ cho đến đây nữa, bạn nhỏ mới khóc lóc gật đầu nghe lời.

Tháng thứ hai, chiếc bụng vốn dĩ bằng phẳng trước đây của Thụy Đường hiện tại đã nhô lên một lớp, cơ thể gầy gò dưới sự chăm sóc của Tần Niên Nhiễm rốt cuộc mập lên chút đỉnh. Trịnh Phi gần đây thay Chính Kỳ quản sự chuyện công ty nên cực kì bận rộn, thừa dịp công ty cuối cùng lấy lại danh dự cùng phát triển mạnh, hắn mới có thời gian ghé qua bệnh viện ở trung tâm thành phố.

Lặng lẽ mở cửa phòng, Trịnh Phi nhẹ nhàng đem bó hoa đặt trên bàn, không nghĩ đến sẽ làm phu nhân đang ngủ trên sô pha thức giấc.

"Con phiền giấc ngủ của dì sao?"

Phu nhân lắc đầu mỉm cười, đem thân thể từ sô pha ngồi dậy. "Con đã ăn gì chưa, dì gọi người mang đồ ăn lên."

"Con ăn rồi, cảm ơn dì, chẳng qua bữa nay công ty không có việc gì nhiều, mới ghé thăm Chính Kỳ một lúc."

Nhìn nam nhân an tĩnh nằm trên giường bệnh, hai gò má so với trước đây hơi hóp lại, Trịnh Phi ngồi xuống ghế, thuận tay nắm lấy bàn tay của Chính Kỳ,  trong đầu khẽ cảm thán, gầy quá.

"Đã hơn hai tháng nay, hắn vẫn cứ ngủ như vậy, bác sĩ nói qua một tuần nữa nếu hắn không tỉnh, chúng ta phải chuyển hắn tới nước ngoài chữa trị." Phu nhân đứng bên cạnh đau lòng nói.

"Dì yên tâm, Chính Kỳ từ trước tới giờ chuyện gì cũng không bao giờ bỏ cuộc, hắn chắc chắn sẽ sớm tỉnh." Biết phu nhân gần đây vì người kia mà mất ăn mất ngủ, Trịnh Phi tự tin an ủi nàng, mong muốn nàng lấy lại tinh thần chiến đấu.

Phu nhân lau nước mắt đè nén bi thương, mỉm cười cảm ơn hắn: "Chính Kỳ hảo may mắn khi có một bằng hữu tốt như con."

Sau khi nói chuyện với nàng được dăm ba câu, Trịnh Phi ngồi không được bao lâu liền xin phép rời đi, ấn nút thang máy lên tầng mười một, dọc theo hành lang quen thuộc, hắn bước tới phòng bệnh của Thụy Đường.

"Cậu Trịnh." Thấy Trịnh Phi bước vào, quản gia không quên đứng dậy chào hắn.

Trịnh Phi gật đầu cười, nhìn Thụy Đường đang ngồi trước cửa sổ, trầm tĩnh đưa mắt ngăm nhìn đường phố ban đêm phía dưới, khung cảnh trước mắt thật yên bình, thật giản dị đến mức khiến Trịnh Phi chỉ quan sát cũng cảm thấy trong lòng trỗi dậy một tia ấm áp.

Hơi quay đầu ra sau, hắn đối lão hỏi: "Thiếu gia đã ăn tối chưa?"

"Dạ rồi thưa cậu."

Trịnh Phi hài lòng gật đầu, kêu lão ra ngoài, rồi kéo ghế ngồi bên cạnh Thuỵ Đường: "Gần đây không có ghé thăm ngươi, dường như ngươi mập lên một chút, chuyển biến tốt đấy chứ."

Vẫn như thường lệ, đáp lại hắn chỉ là không gian tĩnh lặng, hắn sớm đã quen với việc này. "Mụ mụ ta có vẻ rất thích ngươi, ngày nào gặp ta cũng nói về ngươi, luôn miệng khen ngươi là đứa trẻ ngoan." Nói đến đây Trịnh Phi nhịn không được phì cười. "Ngươi đừng để tâm, nàng là người như vậy, khi ta lên tiểu học, mụ mụ bảo rằng muốn có thêm một nam hài tử, nghe vậy ta đã giận nàng một tuần liền, ta sợ nàng có thêm hài tử sẽ bỏ rơi ta, đêm nào cũng khóc một trận, nằng nặc cầu xin cha cùng nàng đừng sinh thêm hài tử. Biết ta tính vốn tự ti, nàng mới từ bỏ ý định. Ta đoán nàng thích ngươi cũng vì lý do này. Cũng lâu rồi ta mới thấy nàng quan tâm một người lạ như vậy."

Lại nhìn sắc mặt Thụy Đường một chút, thấy cậu vẫn không phản ứng, Trịnh Phi chỉ biết cười trừ. "Ta biết ngươi từ nhỏ bị gia đình ghẻ lạnh, Thụy Đường, nếu có thể, mụ mụ ta muốn nhận ngươi là con nuôi, ngươi có bằng lòng không?"

Quỳ dưới chân Thụy Đường, Trịnh Phi đem cả người cậu xoay về phía hắn, mặc kệ cậu có bày ra bộ dạng thất thần như người câm, hắn vẫn nắm lấy hai bàn tay cậu, rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Thụy Đường, ta muốn nói "Đệ đệ", ngươi có thích không?"

Ngoảnh mặt làm ngơ, Thụy Đường đưa mắt nhìn ra ngoài, hoàn toàn không để ý trên mặt Trịnh Phi lúc này chỉ có đau khổ. "Ta muốn ngươi biết, ngươi không hề cô độc, mọi người ai cũng thương yêu ngươi, ta, tiểu Khương, lão Lâm (*quản gia*), mụ mụ ta, còn có Chính Kỳ, Uy Thần, Vương Dương."

Cảm nhận trên tay Thụy Đường run nhẹ, Trịnh Phi tiếp lời: "Cho dù ngươi không tin, ta vẫn nói, Chính Kỳ và Uy Thần là một lòng một dạ thương ngươi, dù trước đây bọn hắn có đối xử tệ với ngươi. Về phần Vương Dương, mụ mụ ta nói hắn nhiều lần đều đến đây, nhưng lần nào cũng sợ hãi chỉ dám đứng ở ngoài nhìn ngươi một cái rồi về, hắn thực sự biết lỗi rồi. Thụy Đường, ngươi biết không, hồi lâu hắn từng tâm sự với ta, nói rằng trên đời không có ai tốt bằng ngươi. Ngươi nói, có cảm động không? Cho nên, van cầu ngươi nhanh chóng khỏe bệnh, giống như trước đây, có thể cùng ta tái ăn hủ tiếu gõ, còn có bánh mì lề đường."

Trịnh Phi cười đến thê lương, biết lời nói của mình không có tác dụng, hắn đành đứng dậy toan tính rời đi. "Chính Kỳ hôn mê đã hai tháng nay không có tỉnh lại, nếu hắn thật sự không tỉnh lại nữa, ta nghĩ tâm nguyện ngươi cuối cùng đã thành sự thật rồi."

Nói xong lời cuối, Trịnh Phi xoay người rời khỏi phòng, hoàn toàn không biết trên mặt Thụy Đường lúc này xuất hiện một hàng lệ rơi xuống.

Đêm xuống, nhân lúc quản gia đang ngủ, Thụy Đường từ trên giường ngồi dậy, xỏ dép lê, mở cửa đi ra ngoài.

Tại giường bệnh của Chính Kỳ, có một thân ảnh nam nhân nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay hắn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ khóc.

Hoàn chương 44

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play