Đối mặt Thái Tử, Tiêu Hề Hề lại ngượng ngùng cười.
"Thật không dám giấu giếm điện hạ, thần thiếp bởi vì bản mệnh không được tốt, từ nhỏ đã bị đưa đến Huyền Môn. Thần thiếp ở đó lớn lên, bái Huyền Môn môn tông chủ Huyền Cơ Tử là sư tôn, một năm trước, thiếp mới rời Huyền Môn trở lại phủ tướng quân."
Lạc Thanh Hàn đã từng nghe qua Huyền Môn.
Nghe đồn Huyền Môn là một môn phái thần bí lại rất phi thường, bọn họ nhân số rất ít, nhưng mỗi người đều rất có bản lĩnh.
Tiên hoàng ham mê đan dược, mưu cầu trường sinh bất lão, đã từng sai người tìm kiếm người trong Huyền Môn, đáng tiếc đến khi băng hà cũng không thể hoàn thành ý nguyện.
Lạc Thanh Hàn vốn cho rằng Huyền Môn chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới một ngày hắn gặp phải người thuộc phái Huyền Môn, lại còn là nữ nhân trong hậu viện của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề một lúc lâu.
Tiêu Hề Hề không sợ hãi mà nhìn thẳng lại hắn, hoàn toàn không có ý né tránh.
Nàng biết.
Đêm nay cần khiến hiểu lầm trong Lạc Thanh Hàn biến mất, nếu không tính cách đa nghi của hắn chắc chắn sẽ tiềm ẩn mối nguy về sau.
Cho nên nàng không có ý giấu giếm, đem lai lịch của mình nói thẳng ra.
Nàng hướng về phía Lạc Thanh Hàn bày tỏ thành ý của mình.
Nàng muốn nói cho hắn rằng:
Ta và ngươi, là người cùng hội cùng thuyền.
Thật lâu sau mới nghe được Lạc Thanh Hàn âm trầm hỏi.
"Ta dựa vào cái gì tin ngươi?"
Tiêu Hề Hề từ trong vạt áo ngực lấy ra một thẻ bài bằng vàng được chạm khắc.
"Điện hạ, đây là lệnh bài của phái Huyền Môn."
Lạc Thanh Hàn cầm lệnh bài lên, ở chính giữa trạm trổ hoa văn cổ hình bán nguyệt, mặt trái khắc tên Tiêu Hề Hề.
Cái lệnh bài này trông không giống làm giả, nhưng hắn vẫn là có chút khó tiếp nhận.
Nữ nhân trước mặt đang ôm chân mình, lại là người trong Huyền Môn?
Huyền Môn tuyển người không có tiêu chuẩn gì sao?
Lạc Thanh Hàn nói: "Ngươi trước tiên buông ta ra."
Tiêu Hề Hề nức nở: "Vậy những gà vịt cá cùng đất trồng rau ở hậu viện......"
"Tạm thời cho ngươi giữ."
Tiêu Hề Hề lập tức nín khóc, cười rạng rỡ mà nhảy dựng lên: "Điện hạ ngài thật là người tốt! Thần thiếp yêu người, bắn tim nạ!"
Đôi tay nàng tạo thành hình trái tim.
Lạc Thanh Hàn bị nàng bất chợt thổ lộ một cách lộ liễu như vậy làm cho sửng sốt.
Nữ nhân thích hắn có rất nhiều, nhưng chưa có người nào nói thẳng tuột giống Tiêu Hề Hề như vậy.
Hắn nhíu mày giáo huấn: "Nữ nhân nói cái gì yêu hay không yêu? Người khác nghe thấy sẽ nói ngươi không có mặt mũi."
Tiêu Hề Hề buông tay, ngoan ngoãn nhận sai.
"Thiếp về sau không nói là được."
Lạc Thanh Hàn đem lệnh bài trả cho nàng, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc tới Huyền Môn?"
Tiêu Hề Hề vẻ mặt vô tội: "Bởi vì điện hạ chưa bao giờ triệu kiến thần thiếp nha, thiếp cũng không gặp được người, làm thế nào đem những việc này nói cho người được."
Đông Cung có không ít nữ nhân, có người từ đợt tuyển tú, có người là trưởng bối ban cho, còn có người là tâm phúc đưa tới.
Lạc Thanh Hàn ban cho những người này danh phận, cho các nàng chút tôn vinh, nhưng lại rất ít triệu kiến.
Thế cho nên hắn tới hôm nay mới nhớ tới trong hậu viện của mình còn có một Tiêu lương đệ như vậy.
Nói cho cùng đều là chính hắn tự tạo nghiệt.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi lại: "Ngươi nếu là của Huyền Môn, vì sao còn muốn quy thuận ta? Không cảm thấy phí phạm tài sức sao?"
"Không cảm thấy a, có thể trở thành người của Thái Tử điện hạ chính là vinh hạnh của thần thiếp."
Tiêu Hề Hề nói lời này, trên mặt nở rộ một nụ cười xán lạn.
Nụ cười tươi ấy khiến Lạc Thanh Hàn ngẩn người.
Tuy rằng không biết Tiêu Hề Hề vì sao làm như vậy, nhưng hắn có thể nhìn ra được những lời nàng nói đều là thật lòng.
Lạc Thanh Hàn vốn chuẩn bị rất nhiều thứ để nói, lúc này đều không nghĩ tới nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT