Tiêu Hề Hề xoa nhẹ hai bên mắt, cất giọng uể oải: “Mấy giờ rồi?”
“Hiện tại là giờ Mùi hai khắc ạ.”
Tiêu Hề Hề tính toán trong đầu một chút, giờ Mùi hai khắc, tức là hai giờ rưỡi.
“Thời giờ còn sớm, ta ngủ thêm một lát.” Nàng làm bộ muốn nhoài người về phía giường nằm.
Bảo Cầm chạy nhanh giữ chặt nàng: “Người ngủ quá một canh giờ rồi, không thể ngủ tiếp nữa, người mau ngồi yên để nô tỳ trang điểm.”
Tiêu Hề Hề hữu khí vô lực nói: “Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cho ta ngủ tiếp một lát đi.”
Bảo Cầm vội la lên: “Ai nói người không có việc gì? Người buổi chiều phải đi nấu canh, mang cho Thái Tử điện hạ. Tuy người hiện tại được sủng nhưng cũng không thể tuỳ tiện, người phải nắm bắt hết thảy cơ hội, phải gần gũi với điện hạ, khiến điện hạ nhớ người, như vậy người mới có thể thịnh sủng không suy.”
“Ta không đi, ta muốn ngủ.”
“Tiểu chủ người thật sự không thể ngủ!”
Bảo Cầm gắt gao túm lấy cánh tay Tiêu Hề Hề, không cho nàng ngã xuống.
Tiêu Hề Hề giãy giụa không có kết quả, dứt khoát liền như vậy ngồi ngủ.
Bảo Cầm thấy thế, quả thực là bội phục sát đất.
Nàng chưa thấy qua phi tần nào không có chí tiến thủ như vậy!
Bảo Cầm hận không thể khiến cho chủ tử nhà mình tỉnh dậy, không cho nàng ngủ tiếp.
Nhưng rốt cuộc vẫn là không nhẫn tâm quấy rầy nàng. Bảo Cầm tuy tâm tình hận sắt không thành thép, vẫn cẩn thận đỡ chủ tử nhà mình nằm xuống, đắp chăn đầy đủ cho nàng.
Bảo Cầm rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ, đi tới phòng bếp nhỏ.
Nếu chủ tử lười biếng, nàng làm nô tỳ đành phải lao lực. Nàng trước hết phải đi nấu canh, sau đó chờ chủ tử tỉnh ngủ, sẽ bảo người tự mình đem canh cho Thái Tử, đến lúc đó nói dối canh này chủ tử nấu là được.
Thủ đoạn này ở hậu cung quả thực thường thấy, rất nhiều phi tần cũng không hiểu trù nghệ, song lại muốn biểu hiện mình là người hiền lương thục đức, sẽ sai nô tỳ lặng lẽ đi nấu thức ăn, sau đó để chủ tử ra mặt đem thức ăn đưa đi, đến lúc ấy chủ tử được sủng, nô tỳ cũng được thưởng, một mũi tên trúng hai đích!
Bảo Cầm thở dài, nàng không mong chờ vào thưởng, nàng chỉ hy vọng chủ tử có thể tranh đua một chút, không bị coi là ngu ngốc.
Tiêu Hề Hề ngửi thấy mùi thơm lập tức tỉnh táo lại.
Nàng bò dậy từ giường, khịt khịt cái mũi nhỏ, theo mùi hương lần đến phòng bếp.
Tiêu Hề Hề vừa nói, một bên duỗi tay ra định mở vung.
Bảo Cầm giữ chặt lấy tay nàng: “Tiểu chủ người đừng lộn xộn, đây là canh vịt cho Thái Tử điện hạ, người không thể uống. Nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu trang điểm, sau đó người mang canh vịt cho Thái Tử điện hạ, nói cho người canh này đích thân tiểu thủ nấu.”
Tiêu Hề Hề đặc biệt thất vọng: “Canh ngon như vậy sao lại nấu cho người khác chứ? Ta cũng muốn uống mà.”
Bảo Cầm sớm đã có chuẩn bị: “Người yên tâm, nồi canh to như vậy, Thái Tử điện hạ một mình khẳng định uống không hết được, nô tỳ sẽ chia đôi ra, một nửa canh còn lại đun trên bếp, chờ người đưa xong canh trở về, chỗ đó sẽ dành cho người.”
Tiêu Hề Hề tức khắc khôi phục tinh thần, thúc giục nói: “Mau mau, mau giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn đi đưa canh cho Thái Tử!”
Bảo Cầm yên lặng tự tán thưởng chính mình.
Đối phó với tiểu chủ phải dùng mỹ thực câu dẫn.
Rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Hề Hề xách theo hộp đồ ăn, tinh thần phấn chấn mà rời khỏi Thanh Ca Điện.
Lúc này Thái Tử đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, thư phòng toạ tại Minh Quang Cung.
Khi Tiêu Hề Hề đến Minh Quang Cung, ngoài ý muốn đụng phải một người.
Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong đang đứng trước cửa Minh Quang Cung chờ, xem mồ hôi rịn trên trán, tựa hồ có việc gì gấp gáp lắm.
Ông ta không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải trưởng nữ nhà mình, không khỏi sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT