Lạc Thanh Hàn yên lặng buông đũa, nâng chén trà, một hơi uống hết toàn bộ, mới có thể áp xuống vị cay vừa nãy.
Tiêu Hề Hề định gắp cho hắn đồ ăn, bị hắn lãnh khốc cự tuyệt.
"Ta không thích ăn cay, nàng ăn đi."
Tiêu Hề Hề mặt thất vọng: "Thơm ngon như vậy, người lại không thích ăn."
Lạc Thanh Hàn không thích ăn cay, đối với món khẩu vị nặng càng không hứng thú. Hắn quen ăn món thanh đạm, gia vị hạn chế, giữ nguyên hương vị tự nhiên của đồ ăn.
Điều này có lẽ cũng tương đồng với tính cách của hắn.
Hắn không thích hoa văn loè loẹt, lại thích những thứ đơn giản chất phác hơn.
Cung nữ lục tục bưng đồ ăn lên.
Đều là những đồ ăn được chế biến lại lần nữa, phần lớn hương vị thanh đạm, tương đối phù hợp khẩu vị Lạc Thanh Hàn.
Dùng xong cơm trưa, Tiêu Hề Hề chuẩn bị đi nghỉ, lại bị Lạc Thanh Hàn gọi lại.
"Cơm nước xong phải đi vận động một chút, không thì tiêu hóa sẽ không tốt."
Tiêu Hề Hề hỏi: "Điện hạ muốn đi đâu vậy?"
"Hậu viện đi."
Hậu viện Thanh Ca Điện đã bị đổi thành vườn rau, chuyện này Lạc Thanh Hàn là đã sớm biết, nhưng đến khi hắn tận mắt nhìn thấy những luống rau xanh mơn mởn, rồi thì đám gà vịt kêu ríu rít không ngừng, tam quan của hắn quả thực bị tác động.
Hắn mặt không biểu tình nhìn hết thảy trước mặt, tự vấn không biết mình đã bạc đãi nàng đến mức nào, mới ép nàng đến mức phải trồng rau nuôi gà trong hậu viện?
Tiêu Hề Hề hưng phấn mà lôi kéo hắn hướng đến chỗ hồ nước.
"Điện hạ nhìn xem, hồ nước này nuôi cá, chính là mấy con vừa nãy chúng ta ăn đó. Dưới hồ còn có rất nhiều củ sen, mùa hè đến có thể ngắt bát sen, hạt sen giòn giòn ngọt ngọt, ăn rất ngon!"
Lạc Thanh Hàn dời mắt khỏi hồ nước, nhìn sang gương mặt nữ nhân bên cạnh.
Khi nàng bàn luận về thức ăn, hai mắt sáng lấp lánh, thấy rõ vẻ hưng phấn và thỏa mãn.
Dường như đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể ăn ngon, những chuyện khác đều không quan trọng.
Lạc Thanh Hàn rất ít khi gặp được một nữ nhân vô tư lự như vậy.
Nhìn bộ dáng vui tươi hớn hở của nàng, tâm tình hắn không tự chủ mà thả lỏng theo.
Quả nhiên, tới Thanh Ca Điện nghỉ ngơi một lát là quyết định đúng đắn.
Tiêu Hề Hề chạy đến vườn rau bên cạnh, nhón mũi chân, vươn cánh tay ngắt xuống một đóa hoa hướng dương.
Nàng ôm hoa hướng dương chạy về bên Lạc Thanh Hàn, dứt một hạt hướng dương ra, bỏ vỏ để hạt bên trong trắng phau, đưa tới miệng Lạc Thanh Hàn.
"Điện hạ nếm thử xem, hạt này ăn cũng rất ngon!"
Lạc Thanh Hàn hé miệng, cắn hạt hướng dương, cánh môi trong lúc lơ đãng lướt qua đầu ngón tay nàng.
Hạt mới hái xuống ăn không những giòn, còn có vị ngọt thanh, so với hạt đã được xao qua hoàn toàn là hai loại hương vị khác nhau.
Tiêu Hề Hề tràn ngập chờ mong hỏi: "Có phải ăn rất ngon không?"
Lạc Thanh Hàn nhìn đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng, nhàn nhạt nói: "Cũng được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT