Không có người nào để ý Lý trắc phi, nàng ta chỉ có thể yên lặng mà tìm chỗ ngồi xuống.

Nàng nhìn Thái Tử cùng Tiêu lương đệ thân mật, trong lòng ghen tuông không kìm được mà càng trở nên điên cuồng, nàng vốn tưởng rằng mình đã thấu đáo về chuyện này.

Việc Thái Tử thị tẩm nữ nhân khác cũng không phải chuyện lớn, dù sao những phi tần ở trong lòng Thái Tử địa vị đều giống nhau.

Nhưng cho tới bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy Thái Tử cùng Tiêu lương ở chung, mới kinh ngạc nhận ra, cách Thái Tử đối xử Tiêu lương đệ so với nữ nhân khác hoàn toàn không giống nhau.

Thái Tử khi đối mặt phi tần khác, luôn là lạnh như băng, một chữ cũng không muốn nói ra.

Nhưng hiện tại khi hắn ở cùng Tiêu Hề, sẽ dung túng nàng ta một chút giữ bầu không khí vui vẻ, sẽ bao dung sự tùy hứng của nàng ta, thậm chí còn sẽ chủ động hỏi ý kiến của nàng ta nữa.

Đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.

Lý trắc phi cảm nhận được mối nguy cơ đáng lo ngại.

Nàng ta thậm chí đã quên mục đích của chuyến đi này là gì, hiện tại toàn bộ trí óc đều nghĩ cách để đoạt sự chú ý của Thái Tử từ Tiêu lương đệ.

Nàng không thể mặc Thái Tử cùng Tiêu lương đệ tiếp diễn như vậy được.

Nàng phải tìm biện pháp ngăn cản!

Các cung nữ bưng từng món đặt lên bàn ăn.

Bởi vì là phòng bếp nhỏ làm đồ ăn, không giống Ngự Thiện Phòng, đều là những món đơn giản, nguyên liệu nấu ăn phần lớn lấy từ vườn rau của Thanh Ca Điện.

Lý trắc phi nhìn đồ ăn trước mặt, giữa mày nhíu lại: "Tiêu lương đệ, ngươi định để Thái Tử điện hạ ăn như này đó sao?"

Tiêu Hề Hề khó hiểu mà hỏi lại: "Đồ ăn có vấn đề gì sao?"

"Trong cung có quy củ, Thái Tử điện hạ mỗi bữa cơm trưa ít nhất phải có hai mươi món, trong đó có mười hai món nóng, bốn món rau trộn, hai món canh nóng và hai món đồ ngọt. Ngươi nhìn đống đồ ăn này, bất quá chỉ tính ra được tám món, hơn nữa chỉ có một món canh, còn lại chỉ có đồ nóng, còn rau trộn với đồ ngọt thì sao? Thái Tử điện hạ tới nơi này dùng bữa là vinh hạnh của ngươi, ngươi sao có thể phục vụ Thái Tử điện hạ khinh suất như vậy? Nếu nói cậy sủng mà kiêu, cũng không có người dám làm như vậy, ngươi thật quá đáng, một chút quy củ đều không có!"

Lý trắc phi phi phẫn nộ nhìn về phía Tiêu Hề Hề, trong mắt tràn ngập khiển trách.

Tiêu Hề Hề lại không để ý đến nàng ta, trực tiếp quay về phía Thái Tử, biểu cảm hâm mộ xen lẫn ghen tị cảm khái.

"Điện hạ, người mỗi bữa trưa đều có thể ăn hai mươi món sao? Người sống ở cõi tiên đó sao?"

Lý trắc phi cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác là có thể thoát tội, ngươi phải tạ lỗi trước Thái Tử điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Ngươi nếu chê nơi này đồ ăn không tốt, có thể rời đi."

Lý trắc phi sắc mặt đông cứng.

Nàng ta ngay sau đó hốc mắt hoe đỏ, ủy khuất mà nói: "Điện hạ, thiếp là vì người bất bình, người sao lại nói như vậy với thiếp?"

Lạc Thanh Hàn: "Ta muốn ăn cái gì là chuyện của ta, không cần người khác tới khoa tay múa chân."

Lúc này Lý trắc phi rốt cuộc kìm nén không được, lập tức rơi lệ.

Nàng dùng khăn lụa lau hai khóe mắt, nghẹn ngào nói.

"Điện hạ, là thiếp sai rồi, thiếp không phải muốn quấy rầy người, thiếp chỉ là quá quan tâm người nên mới nói ra những lời này, mong người đừng giận thiếp được không?"

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dáng khóc thút thít uỷ khuất của nàng ta, lại nhìn đồ ăn trước mặt nàng ta, tâm tình bực bội nỗ lực kìm xuống lại bùng lên.

Hắn chỉ là muốn tìm một nơi thanh tịnh ăn bữa cơm mà thôi, vì sao mỗi nguyện vọng này cũng không thể thỏa mãn?

Những người này không thể an phận một chút sao?!

Hắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý trắc phi, ngữ khí băng hàn.

"Nếu ngươi chê đồ ăn ở đây quá ít, vậy thì ăn hết chỗ này đi, một miếng cũng không được để lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play