Khi Lý trắc phi ngã gần đến Lạc Thanh Hàn, nàng ta cảm giác bản thân bị một lực vô hình đẩy bật lại.
Nàng ta loạng choạng ngã ngửa về phía sau.
Khi mọi người kịp phản ứng lại, Lý trắc phi đã ngồi bệt trên mặt đất, bởi vì tác động quá lớn, trâm ngọc trên đầu liền rớt xuống.
Thường công công cùng đám cung nữ thái giám tất cả đều kinh ngạc, song lại có chút buồn cười.
Vừa rồi bọn họ đều thấy được rõ ràng là Lý trắc phi cố ý ngã về phía Thái Tử, muốn nhân cơ hội cùng Thái Tử tiếp xúc thân mật.
Loại thủ đoạn nhỏ này trong cung cũng thường thấy, là một chiêu cơ bản trong các thủ đoạn tranh sủng, mọi người đối với điều này sớm đã quen thuộc.
Nhưng ngã vào trong ngực không thành, lại bị Thái Tử đẩy té ngã trên đất, lại tự chuốc lấy xấu hổ.
Lúc này Lý trắc phi cảm giác giống như tự biến mình thành trò hề, ánh mắt của những người xung quanh ghim chặt vào người nàng ta, khiến nàng ta cảm giác như bị kim chích ở sau lưng.
Nàng ta thẹn quá hoá giận, hận không thể móc mắt những cung nữ thái giám kia, không cho phép bọn họ nhìn nàng ta như vậy.
Thái Vân cuống quít xông lên nâng nàng ta dậy.
"Nương nương, người không làm sao chứ? Có bị thương không?"
Lý trắc phi cảm giác mông mình như sắp nứt ra, đau không chịu được, nhưng ngại vì Thái Tử trước mặt, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cực nhọc mà phun ra ba chữ:
"Ta không sao."
Lạc Thanh Hàn thu hồi tay, lạnh lùng nói: "Về sau đi đường chú ý nhìn đường, đừng có thấy ai cũng đâm vào."
Lý trắc phi xấu hổ và giận dữ đan xen, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Là thiếp không để ý, thiếu chút nữa quấy nhiễu đến điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt."
Lạc Thanh Hàn lười vì việc nhỏ này đem đi trách phạt, lập tức chạy lấy người.
Thường công công cùng đám cung nữ thái giám vội vã đuổi theo.
Lý trắc phi thấy bọn họ là hướng đến Thanh Ca Điện, lập tức bừng tỉnh, vội vàng nói.
"Điện hạ xin dừng bước!"
Lạc Thanh Hàn dừng chân, quay đầu lại: "Còn có chuyện gì?"
Ngữ khí nghe tựa hồ không có gì dị thường, nhưng người quen với tính tình của hắn như Thường công công có thể nhận thấy ngay là, Thái Tử điện hạ lúc này tâm tình vô cùng không tốt.
Lý trắc phi chịu đựng đau đớn từ dưới mông, đẩy tay cung nữ ra, tiến lên hai bước nói.
"Điện hạ là muốn đi gặp Tiêu muội muội? Vừa hay thiếp cũng muốn đi thăm muội ấy, nếu điện hạ không phiền, có thể để thiếp đi cùng người không?"
"Tùy ngươi."
(Anh Hàn kiểu *phiền*:))))
Lạc Thanh Hàn ném xuống hai chữ, liền xoay người rời đi.
Lý trắc phi chịu đau đớn bước nhanh đuổi theo.
Lúc này đã đến buổi trưa, Tiêu Hề Hề đang thúc giục Bảo Cầm nhanh đi làm đồ ăn, nàng đã khỏi hẳn, hôm nay rốt cuộc cũng có thể ăn thịt!
Nàng hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải ăn rất nhiều rất nhiều thịt!
Ai ngờ đồ ăn vừa mới hạ xuống, bỗng nhiên một đám người kéo tới.
Đi đầu là Thái Tử, bên người còn có Lý trắc phi đi theo, ăn diện lộng lẫy.
Bảo Cầm thấy thế, trong lòng như muốn nhảy dựng lên.
Tối hôm qua Thái Tử vừa mới ngủ cùng Tiêu lương đệ, hôm nay Thái Tử liền mang theo nữ nhân khác tới trước mặt chủ tử nàng, đây không phải là tát vào mặt chủ tử một cái sao?
Nếu đổi là một nữ nhân tâm lý yếu ớt, phỏng chừng lúc này đã khổ sở khóc lóc tới nơi.
Cũng may Tiêu lương đệ thực kiên cường.
Nàng không những không khóc, còn vui vẻ tiến lên chào hỏi.
"Thiếp thân bái kiến Thái Tử điện hạ."
Sau khi đứng lên, nàng lại hướng về phía Lý trắc phi hành lễ.
Lý trắc phi lúc này đã thích ứng được với đau đớn ở mông truyền đến, nàng vừa thấy Tiêu Hề Hề, lập tức tiến lên, nhiệt tình mà nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Hề Hề, cười tươi nói.
"Ta nghe nói muội muội trúng độc, thực sự ta đã vô cùng lo lắng. Ta vốn muốn đến xem muội sớm một chút, nhưng lại lo quấy rầy đến muội nghỉ ngơi, tới hôm nay mới tới thăm muội, muội đừng trách ta nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT