Trong suốt bữa tối, Tiêu Hề Hề thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Thanh Hàn một cái, định nói gì đó mà lại thôi.

Lạc Thanh Hàn biết rõ nàng muốn nói về chuyện thị tẩm.

Hắn giả bộ không nhìn thấy vẻ bồn chồn của nàng, tư thái ưu nhã mà tiếp tục dùng bữa.

Sau khi dùng xong bữa tối, Lạc Thanh Hàn sai người đi chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.

Bảo Cầm cao hứng vô cùng.

Thái Tử tắm rửa ở đây, có nghĩa là đêm nay Thái Tử muốn ngủ lại ở Thanh Ca Điện rồi!

Tiểu chủ rốt cuộc cũng có thể được thị tẩm rồi!

Bảo Cầm phấn chấn trong lòng, vội đi chuẩn bị nước tắm.

Đến khi Lạc Thanh Hàn tắm gội xong, bước vào phòng ngủ đã thấy Tiêu Hề Hề nằm ở trên giường.

Tiêu Hề Hề nằm thẳng tắp, hai con mắt mở to trăn trối, nhìn giống con cá muối mắt trố.

Lạc Thanh Hàn đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Ta còn chưa ngủ mà nàng đã đi nằm trước, không có quy củ gì cả."

Tiêu Hề Hề giang hai cánh tay ra thành hình chữ Đại (大), nhắm mắt lại, giống như chiến binh thấy chết không chùn bước.

"Đến đây đi, ngài muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần thương tiếc thiếp, thiếp da dày thịt béo có thể chịu được!"

Còn không khác gì với việc bị cắn sao?

Nàng coi như là bị chó cắn đi.

Sau đó liền ăn hai chén cơm, nàng chính là một hảo hán!

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng bành trướng của nàng, nhàn nhạt nói: "Giúp ta cởi áo."

Tiêu Hề Hề: "À, vâng..."

Nàng sắp bị ăn đến nơi, lại còn phải hầu hạ người khác cởi áo tháo thắt lưng, làm phi tần hiền thục thật là khổ quá mà!

Nàng trong lòng tràn đầy bi phẫn, gắng gượng bò dậy rồi nhảy xuống đất, bắt đầu giúp hắn cởi áo.

Vừa tắm gội xong, trên người Lạc Thanh Hàn còn vương lại hơi nước nhàn nhạt, thần thái so với ngày thường thả lỏng đôi phần, cả người nhìn nhu hòa không ít.

Tiêu Hề Hề sờ đến tóc của hắn, phát hiện là còn ướt, lập tức nói.

"Thiếp giúp điện hạ lau khô tóc."

Nói xong nàng không đợi Lạc Thanh Hàn đáp lại, liền nhanh nhảu chạy đi lấy khăn.

Nàng cười giống như là em gái nhỏ ở tiệm cắt tóc gội đầu, giọng nói tha thiết: "Thái tử điện hạ mời ngồi."

Lạc Thanh Hàn nghiêng người dựa vào đệm giường, một tay chống cằm, tay kia cầm sách, sau lưng tóc đen dài buông xuống.

Tiêu Hề Hề dùng khăn bao lấy tóc của hắn, nhẹ nhàng chà chà.

Nàng nghĩ rằng, tóc của Thái tử dài với dày như vậy, muốn lau khô hoàn toàn khẳng định cần không ít thời gian, có lẽ chờ nàng giúp hắn lau khô tóc xong, hắn đã ngủ mất rồi.

Chỉ cần hắn ngủ rồi, nàng liền không phải thị tẩm nữa.

Kế hoạch này quả thực hoàn mỹ!

Không khí trong phòng an tĩnh, Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên cất lời.

"Nàng với cha mẹ nàng quan hệ thế nào?"

Tiêu Hề Hề một bên ra sức chà xát, một bên trả lời: "Cũng ổn ạ."

"Nếu ổn, vì sao nương của nàng lại đem bùa hộ mệnh ném đi?"

Tiêu Hề Hề thở dài: "Điện hạ, có một số việc nhìn thấu nhưng không nên nói ra, ngài trong lòng biết là được."

Lạc Thanh Hàn buông sách xuống: "Ta vốn cho rằng nàng với nhà mẹ quan hệ khá tốt, nàng tiến cung hơn nửa năm, hẳn là rất muốn gặp lại người nhà, cho nên ta mới muốn cho bọn họ tiến cung thăm nàng, giờ nghĩ lại, có lẽ ta đã làm điều thừa thãi rồi."

"Mọi nhà đều có chuyện khó nói, điện hạ không làm sai gì cả, là nhà thiếp có vấn đề mà thôi."

Lạc Thanh Hàn nhìn ra Tiêu Hề Hề tựa hồ không muốn nói đến những việc này. Nếu là ngày thường, hắn khẳng định sẽ thức thời mà không gặng hỏi tiếp.

Nhưng đêm nay thì khác, hắn lại muốn biết người khác cùng cha mẹ quan hệ như thế nào.

Lạc Thanh Hàn hỏi: "Nàng có chuyện gì sao?"

Tiêu Hề Hề không đáp lời.

Nàng nghiêm túc giúp hắn lau tóc, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, giống như là đang lau hi thế trân bảo gì.

Lạc Thanh Hàn không thúc giục, an tĩnh chờ đợi.

Hồi lâu sau mới nghe được nàng nhẹ giọng nói.

"Bởi vì thiếp là Thiên Sát Cô Tinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play