Bảo Cầm ôm chăn tới, nhẹ nhàng đắp lên người chủ tử mình, tránh cho nàng không bị cảm lạnh.
Trần lương viện ôn nhu cười nói: "Ngươi là Bảo Cầm sao? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nàng muốn lợi dụng người ở bên Tiêu lương đệ này để dò la chuyện nàng ta và Thái Tử khi ở cạnh nhau.
Bảo Cầm hạ giọng nhắc nhở: "Tiểu chủ của nô tỳ ngủ rồi, mong người cố gắng không phát ra âm thanh, quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi."
Lời định nói ra đều nghẹn lại ở cổ họng của Trần lương viện.
Thiếu chút nữa khiến nàng ta thẹn đến nội thương.
Tiện tì này với chủ tử của nàng ta thực giống nhau, đều vô cùng đáng ghét!
Thời gian trôi đi từng phút giây.
Tiêu Hề Hề ngủ ngon lành.
Chỉ có Trần lương viện là không yên ổn. Nàng ta không có lời của chủ cung, không được phép đứng dậy đi lại khắp nơi, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi quỳ. Thời gian trôi qua, cẳng chân lại thêm đau, vô cùng khó chịu.
Nàng nhịn không được điều chỉnh dáng ngồi.
Song như vậy cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Hai chân đau nhức ngày càng nghiêm trọng, có lúc như thấy hai chân mình chẳng còn chút cảm giác.
Lúc này chỉ cần liếc qua nàng ta một cái, lập tức có thể nhìn ra khí sắc vô cùng kém.
Đáng tiếc.
Trong phòng ngoài nàng ra cũng chỉ có Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cầm.
Tiêu Hề Hề ngủ đến quên trời đất, không biết thời gian là gì.
Bảo Cầm thật ra đã chú ý tới sắc mặt khó coi của Trần lương viện, nhưng Trần lương viện không mở miệng, nàng cũng coi như không thấy gì.
Không ai phản ứng, Trần lương viện chỉ có thể yên lặng chịu đựng thống khổ.
Nàng một bên nhẫn nhịn, một bên chờ đợi.
Cứ như vậy chờ mãi, chờ đến khi sắc trời ngoài cửa sổ đã tối mịt, vẫn không thấy Thái Tử xuất hiện.
Trần lương viện vừa mệt, vừa đói, lại còn đau.
Nàng thật sự không nhịn được, run rẩy mở miệng hỏi.
"Hiện tại là giờ nào?"
Bảo Cầm nhìn ra đồng đồng hồ nước ngoài sảnh, nhẹ giọng nói: "Đã giờ Hợi một khắc."
Trần lương viện nhìn về phía Tiêu Hề Hề, thấy nàng còn ngủ khò khò, hận không thể xông lên bóp cổ đối phương, hỏi nàng ta sao còn có thể ngủ được? Đã trễ thế này mà Thái Tử vẫn chưa xuất hiện, nữ nhân này một chút cũng không nóng nảy sao?!
Trần lương viện miễn cưỡng rặn ra nụ cười: "Canh gà hầm lâu như vậy, còn có thể uống sao?"
Bảo Cầm nói: "Người không cần lo lắng, trong phòng bếp có người để ý, bọn họ biết nên làm như thế nào."
Trần lương viện chỉ có thể ngậm miệng.
Lại đợi thêm một canh giờ.
Đã là nửa đêm, Thái Tử vẫn chưa không xuất hiện.
Trần lương viện rốt cuộc chịu đựng không nổi.
Nàng hô lớn một tiếng.
"Tiêu lương đệ!"
Nàng hiện tại tức điên, cảm thấy Tiêu lương đệ lừa nàng, liền không gọi tiếng tỷ tỷ mà trực tiếp kêu Tiêu lương đệ.
Tiêu Hề Hề bị đánh thức, nàng liền ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ: "Làm sao vậy?"
Trần lương viện hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không phải nói thái tử điện hạ hôm nay sẽ đến Thanh Ca Điện sao? Vì sao đến bây giờ vẫn chưa xuất giện? Ngươi là đang cố ý gạt ta sao?"
Tiêu Hề Hề lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc mê man.
"Sao, Thái Tử không tới sao?"
Bảo Cầm nói: "Hay để nô tỳ cho người đi hỏi một chút xem Thái Tử vì sao vẫn chưa tới?"
Tiêu Hề Hề ngáp một cái: "Không cần, có thể là người bận việc, chúng ta chờ một chút đi."
"Nhưng đã là nửa đêm rồi, vẫn chờ sao?"
"Chờ đi chờ đi." Tiêu Hề Hề vừa nói, cả thân người liền nằm xuống định ngủ tiếp.
Bảo Cầm cẩn thận đắp lại chăn cho nàng.
Trần lương viện tức khí đến điên.
Nàng ngồi đến mức hai chân như gãy rời ra, vậy mà bóng dáng Thái Tử vẫn chưa nhìn thấy.
Tiêu lương đệ này căn bản chính là đang cố ý lấy nàng ra đùa giỡn!
Tức điên mất!
Trần lương viện phẫn nộ mà quát.
"Tiêu lương đệ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT