Dùng xong đồ ăn sáng, Lạc Thanh Hàn uống ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: "Nàng hiện tại cảm giác như thế nào? Còn khó chịu không?"
Tiêu Hề Hề ôm bụng, bộ dạnh đáng thương vô cùng nói: "Vẫn là không thoải mái, thiếp phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn hồi phục."
"Nếu không thoải mái, vì sao vừa rồi còn ăn nhiều như vậy?"
"Thiếp tuổi còn nhỏ, cơ thể còn đang tiếp tục lớn, cho nên muốn ăn nhiều một chút."
Lạc Thanh Hàn âm thầm đánh giá nàng, khuôn mặt vẫn còn lưu lại vài nét trẻ con, tựa như nụ hoa chưa hoàn toàn bung nở.
Tầm mắt thuận thế di chuyển xuống...
Tiêu Hề Hề lập tức che lại ngực: "Điện hạ xem chỗ nào vậy?"
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói: "Nàng cảm thấy mình có chỗ nào đáng giá cho ta xem sao?"
Tiêu Hề Hề: "..."
Nàng cảm thấy có chút mất mặt!
Nàng hiện tại có chút bằng phẳng, nhưng nàng vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn đó!
Nàng phụng phịu nói: "Thiếp còn có thể lớn lên, điện hạ đừng coi thường người khác!"
Lạc Thanh Hàn khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhưng thực mau, nét cười hạ xuống, biến trở về bộ dạng lãnh đạm thường ngày.
"Ta sẽ chờ."
Lúc này có một tiểu thái giám đi đến, cung kính nói: "Thái tử điện hạ, bệ hạ triệu ngài đi Nghị Sự Điện."
Lạc Thanh Hàn đứng lên, hướng về phía nữ nhân trên giường nói.
"Ta đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta lại đến thăm."
Tiêu Hề Hề thuận miệng hỏi: "Vậy buổi tối thiếp đợi người đến dùng bữa nhé?"
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới đáp lời.
"Được."
Hắn đi xa rồi, Tiêu Hề Hề vẫn đang hồi tưởng ánh mắt vừa rồi của hắn, không hiểu sao có chút kỳ lạ?
Bảo Cầm đột nhiên chạy đến bám lấy bả vai Tiêu Hề Hề, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Tiểu chủ, người rốt cuộc cũng biết tranh sủng rồi!"
"Người vừa rồi không phải mời điện hạ ở Thanh Ca Điện dùng bữa tối sao? Chờ dùng xong bữa tối, điện hạ khẳng định sẽ nghỉ ở Thanh Ca Điện a, tạ trời đất, người cuối cùng có thể thị tẩm rồi!"
Tiêu Hề Hề giống như bị ngũ lôi giáng xuống đầu.
Thị cái gì tẩm?
Ai muốn thị tẩm chứ?!
Nàng còn chưa thành niên mà?!
Nàng rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt của Lạc Thanh Hàn trước khi đi là như thế nào!
Hắn khẳng định cũng cho rằng nàng đang tranh sủng!
Ông trời tại thượng, nàng thật sự cũng chỉ là thuận miệng hỏi như vậy, đơn giản là muốn cùng Thái Tử nói chuyện giao hảo một chút thôi mà!
Ai biết hắn sẽ đáp ứng chứ?
Ai biết hắn không chỉ đáp ứng, mà còn nghĩ đến chuyện khác chứ?!
Tiêu Hề Hề thẳng tắp nằm liệt trên giường, giống như một con cá mặn giãy chết, yếu ớt phản kháng: "Ta tối hôm qua trúng độc, thiếu chút nữa đã chết, ta còn không xuống giường được mà, các ngươi liền muốn cho ta thị tẩm? Các ngươi còn có nhân tính không?"
Bảo Cầm có chút mủi lòng.
"Đúng vậy ạ, người còn bệnh, dựa theo quy củ, phi tần bị bệnh không thể thị tẩm."
Tiêu Hề Hề liền thả lỏng: "Xem ra hoàng cung này vẫn còn điểm nhân tính, ta đây an tâm rồi."
"Người yên tâm cái gì chứ? Người vất vả lắm mới có cơ hội giữ Thái Tử điện hạ ở lại, không thể thị tẩm thì cũng phải nghĩ biện pháp lưu lại ấn tượng trong lòng điện hạ, như vậy Thái Tử điện hạ về sau mới thường xuyên tới Thanh Ca Điện, ân sủng của người có thể lâu dài không suy."
Thấy Bảo Cầm thao thao bất tuyệt không có ý định ngừng, Tiêu Hề Hề liền kéo chăn lên, che lại đầu, giả bộ mình là một con cá mặn đã chết, cái gì cũng không nghe thấy.
Bảo Cầm nói nửa ngày, thấy tiểu chủ không phản ứng, trong lòng tức giận, song lại đau lòng nhìn nàng thân thể còn suy nhược, không đành lòng bắt ép nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Tối hôm qua tin tức Thái Tử bị người hạ độc bị giấu diếm, người ngoài không thể biết, nhưng Hoàng thượng cùng các hoàng tử cư nhiên không phải người ngoài. Hoàng thượng đã nghe chuyện từ các hoàng tử và biết tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT