Editor: Miacheg

Lạc Dạ Thần nghiến răng nghiến lợi: "Đã đến nước này, Thái Tử không cần giả vờ nữa?"

Lạc Thanh Hàn không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, vẫn tỏ vẻ không hiểu.

Nếu hắn vẫn tiếp tục giả vờ, Lạc Dạ Thần chỉ có thể chủ động thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.

Lạc Dạ Thần trong lòng hận muốn chết, nhưng bị đối phương nắm điểm yếu trong tay, không dám động thủ, chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Hắn nghẹn ngào nói: "Ngươi lấy thân phận Thái Tử, ta ghen tị với ngươi, cho nên mới phái người ám sát ngươi, đây là lỗi của ta, hiện tại ta chủ động đến đây thú tội với ngươi, hy vọng ngươi nể tình huynh đệ, giơ cao đánh khẽ tha cho ta lần này."

Lạc Thanh Hàn từ từ hỏi: "Bây giờ huynh đã nghĩ đến tình huynh đệ rồi à, lúc đầu huynh phái người tới giết ta, có từng nghĩ đến tình huynh đệ?"

Lạc Dạ Thần đỏ mặt, không nói lời nào.

Lạc Thanh Hàn muốn mắng hắn ta, quay đầu nhìn Tiêu Lương đệ, lại thấy nữ nhân này đang ăn điểm tâm ngon lành.

Nàng một bên điềm nhiên ăn bánh uống trà, một bên xem kịch một cách thích thú.

Trông như một đám hóng hớt chuyên nghiệp.

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc hỏi: "Điểm tâm này không phải nàng mang đến cho ta sao?"

Tiêu Hề Hề sửng sốt.

Sau đó, nàng mới nhận ra rằng mình đã vô tình ăn nhầm điểm tâm được cho là mang đến cho Thái Tử.

Nàng vội vàng nuốt xuống bánh đậu xanh trong miệng, lắp bắp hỏi: "Người, người không phải không thích ăn điểm tâm sao?"

Lạc Thanh Hàn: "Lúc nãy không thích, bây giờ lại muốn ăn."

Tiêu Hề Hề: "..."

Tuy rằng tâm trạng Thái Tử thay đổi thất thường, người khác không hiểu được hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ai bảo Ngài ấy là Thái Tử chứ?

Tiêu Hề hề lưu luyến miễn cưỡng bỏ lại nửa miếng bánh đậu xanh còn đang cắn dở.

Nhìn đống điểm tâm trước mặt, muốn ăn mà không được, chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng.

Làm một thê tử đủ tư cách thật sự rất khó!

Lạc Dạ Thần trơ mắt nhìn hai người họ nói chuyện, hoàn toàn bị phớt lờ, tức giận đến mức nhăn cả mũi.

Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Thái Tử, ta phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi nguyện ý đem bốn người chết trả lại cho ta?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn: "Huynh cảm thấy huynh như thế giống như tới cứu người sao? Cứu người nên ra vẻ cứu người."

Lạc Dạ Thần sắc mặc cực kỳ kém.

Hắn tự nhẩm trong lòng.

Chỉ là cúi đầu mà thôi, còn hơn là âm mưu bị bại lộ.

Đại trượng phu phải biết ứng phó với mọi tình huống.

Lạc Dạ Thần hít một hơi thật sâu, chậm rãi quỳ xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn quỳ gối trước người khác không phải cha mẹ hay lão sư, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và uất hận.

Hắn thoáng thấy Tiêu Lương Đệ cũng đang nhìn mình, lập tức trừng mắt liếc nàng một cái.

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?!"

Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: "Trước đây, hình như có người còn nói mình là hoàng tử, thân phận tôn quý, không thể thú tội với người khác, càng không thể quỳ gối với người khác. Bây giờ Ngài lại như thế này....Ngài không thấy mặt mình đau sao?"

Không chỉ xấu mặt, mà còn sắp bị sưng lên rồi đây!

Hắn tức giận đến xấu hổ, mặt đỏ bừng: "Câm miệng!"

Tiêu Hề Hề bĩu môi: "Điện hạ, Ngài ấy lại hung dữ với thần thiếp."

Lạc Thanh Hàn nhìn Lạc Dạ Thần bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lạc Dạ Thần tức giận nói: "Nãy cô ta nói với ta như vậy, ta hung dữ với cô ta một chút thì làm sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại: "Nàng ấy nói không phải sự thật sao?"

Lạc Dạ Thần: "..."

AHHHHHHHH!

Thật sự muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play