Bạch trắc phi nhẹ giọng nói: "Thiếp biết điện hạ thiếu chút nữa bị thương, thần trí không yên, hơn nữa gặp phải gió lạnh liền bị bệnh, khụ khụ, đều do thiếp thân vô dụng."

Lạc Thanh Hàn hỏi: "Xem bệnh thái y nói sao?"

Bạch trắc phi ánh mắt như mặt nước nhu tình, thanh âm cũng càng thêm nhu mỳ êm tai: "Chỉ là một chút bệnh vặt, không cần kinh động thái y, thiếp trở về nằm một lát thì tốt hơn rồi, đa tạ điện hạ quan tâm."

"Có bệnh vẫn nên sớm trị liệu, chốc ngươi bảo người cầm thẻ bài của ta đi Thái Y Viện tìm người đến xem."

Bạch trắc phi hơi cúi đầu xuống, da mặt trắng nõn bỗng thoáng đỏ ửng nhàn nhạt, lộ ra nét e thẹn của nữ nhi, phi thường mê người.

Nàng nhẹ nhàng có chút yếu ớt lên tiếng.

"Ân."

Trần lương viện cố nén xuống ghen tuông trong lòng, cười cười nói mấy lời nịnh nọt: "Điện hạ đối với Bạch tỷ tỷ thật tốt."

Bạch trắc phi nhẹ giọng nói: "Điện hạ đối mỗi người đều tốt như nhau."

Trần lương viện cố ý tỏ ra vẻ ngây thơ: "Không có đâu, điện hạ đối với tỷ tỷ là tốt nhất!"

Bạch trắc phi không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt tình ý nhìn Thái Tử.

Lý trắc phi ở trong lòng đem Bạch trắc phi mắng chửi thậm tệ.

Đóa bạch liên hoa này chỉ giỏi giả nhu nhược để được Thái Tử điện hạ chú ý, thật không biết xấu hổ!

Còn Trần lương viện đúng là cái đồ không có đầu óc, chỉ biết nịnh nọt bạch liên hoa, cho rằng như vậy có thể đứng vững trong Đông Cung ư? Nằm mơ đi thôi!

Lý trắc phi đưa mắt qua, lộ ra nét tươi cười đầy yêu mị mà diễm lệ.

"Điện hạ, thiếp gần đây có luyện được một điệu múa Tây Vực, đã có chút thành tựu, hay điện hạ đêm nay tới chỗ thần thiếp xem một chút?"

Chúng phi tần ngỡ ngàng bật ngửa.

Bạch trắc phi chỉ là hấp dẫn sự chú ý Thái Tử, Lý trắc phi lại trực tiếp câu dẫn Thái Tử đến viện nàng qua đêm! Quả thực không biết xấu hổ!

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Để nói sau."

Lý trắc phi không muốn từ bỏ, tiếp tục làm nũng, lộ ra vẻ quấn quýt si mê, tưởng có thể khiến hắn thay đổi chủ ý.

Mặt khác phi tần không cam lòng bị bỏ lại, sôi nổi vắt hết trí óc để tìm lý do để Thái Tử đêm nay đi đến chỗ các nàng.

Lạc Thanh Hàn trước sau không chút lay động.

Loại chuyện này hắn từ nhỏ đến lớn đều đã nhìn qua, sớm đã tập thành thói quen.

Ánh mắt hắn đảo qua các nữ nhân một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Hề Hề.

Lúc này các nữ nhân đều tận lực tranh sủng, chỉ có Tiêu Hề Hề còn đang tập trung ăn gì đó.

Trước mặt nàng, vỏ trái cây dần dần chất đống lên.

Xem số lượng kia, có thể thấy trước khi hắn tới, nàng cũng đã ăn không ít.

Lạc Thanh Hàn nhịn không được kêu một tiếng.

"Tiêu lương đệ."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, trong miệng còn đang ngậm đống đồ ăn, gương mặt phúng phính.

Lạc Thanh Hàn nhớ tới con sóc nhỏ hắn nuôi khi còn bé.

Nàng hiện tại bộ dạng kia, thực rất giống một con sóc nhỏ.

Có nét đáng yêu.

Thời điểm Thái Tử gọi Tiêu lương đệ, các nữ nhân đều im bặt mà quay đầu nhìn về phía nàng.

Trong chốc lát, Tiêu Hề Hề bỗng trở thành tâm điểm chú ý.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội đứng dậy.

"Điện hạ có gì phân phó a?"

Lạc Thanh Hàn hơi chuyển động chén trà trong tay, không chút để ý mà nói: "Ngày mai là sinh thần mẫu hậu, buổi tối sẽ ở Phượng tê viên tổ chức yến hội, ngươi đến lúc đó cùng ta tham gia."

Tiêu Hề Hề mắt chớp chớp long lanh.

Tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu a.

Khẳng định sẽ có rất nhiều ăn ngon.

Đi đi đi!

Không đi không phải người!

Nàng hưng phấn mà dùng sức gật đầu: "Hảo a!"

Nếu như vừa rồi các phi tần nhìn về phía Tiêu Hề Hề ánh mắt chỉ là chút hâm mộ xen lẫn ghen tị, thì hiện tại ánh mắt các nàng chính là ngưỡng mộ, lại ghen tị và căm hận gấp ngàn vạn lần, cơ hồ sắp đem Tiêu Hề Hề xé xác thành trăm mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play