Sáng hôm sau, Hắc Linh Kiều rửa lại vết thương cho A Luân lần nữa rồi sau đó bởi vì việc quan trọng phải hoàn thành nhanh chóng nên nàng cũng khẩn cầu nãi nãi cho phép mình cõng A Luân đi tìm thuốc, rất nhanh sẽ trở lại.
Sau khi được nãi nãi chấp thuận, Hắc Linh Kiều cùng Bạch Diệp Thanh lại nhanh chóng lên núi, trên lưng Hắc Linh Kiều còn có A Luân dẫn đường.
Trên đỉnh Bạch Hạc Sơn, Hắc Linh Kiều bởi vì phải cõng theo A Luân mà leo núi nên mồ hôi trên trán nàng chảy xuống đầm đìa, Bạch Diệp Thanh liền đỡ lấy A Luân ngồi dựa vào một thân cây lớn. Rút chiếc khăn tay trong người mau chóng Bạch Diệp Thanh lo lắng lau những giọt mồ hôi trên trán của Hắc Linh Kiều, hành động này của Bạch Diệp Thanh cũng khiến Hắc Linh Kiều dâng lên nửa phần công lực.
Ba người không lâu sau lại tiếp tục đi tìm kiếm Sơn Linh, nơi mà tiểu tử này chỉ đường đúng là phải đi xuyên qua một bụi cây leo thì mới có thể tìm thấy, ngày hôm qua hai người đã đi một con đường khác. A Luân nhớ lại nơi Sơn Linh mọc có một cây thông rất lớn, vừa nhớ lại A Luân liền nhìn thấy cây thông lớn cần tìm.
" Lục huynh, ngươi mau đi đến bên cây thông kia" A Luân vui mừng chỉ tay về hướng đông.
Theo lời, Hắc Linh Kiều liền tiến lại bên một cây thông lớn, từ phía cây thông tiến lên một đoạn đường sẽ thấy một vách núi, đặt A Luân ở một phiến đá gần đấy rồi nhìn xuống ở rất sâu bên dưới có một cây nấm màu sắc đặc biệt. Hắc Linh Kiều cùng Bạch Diệp Thanh vui mừng hết mức, cuối cùng cũng tìm được nó nhưng mà Hắc Linh Kiều còn đang không biết làm thế nào để lấy được thì Bạch Diệp Thanh đã điều khiển gió giống như một cây kiếm cắt đứt Sơn Linh rồi khi Sơn Linh rơi xuống lại tiếp tục vận công tạo thành một ngọn gió đủ để đỡ lấy nấm Sơn Linh đem nó lại gần mình, dần dần ngọn gió kia tan biến còn nấm Sơn Linh thì đã rơi xuống tay của Bạch Diệp Thanh.
Cầm nấm Sơn Linh trên tay Bạch Diệp Thanh vui mừng đến phát khóc, sau đó cả hai ôm lấy nhau trong sự hân hoan cùng niềm hạnh phúc. Cho đến khi A Luân thốt lên một câu mới phá vỡ không khí vui vẻ xung quanh.
" Bạch tỷ tại sao ngươi lại có sức mạnh đó? Không lẽ ngươi là.... hoàng....thượng...." A Luân sau khi chứng kiến một màn thi triển võ công của Bạch Diệp Thanh liền hoảng hốt vô cùng, trên đời này chỉ có hoàng đế của Bạch Quốc mới có thể điều khiển được gió, trong lòng liền nổi lên một sự hoang mang vô cùng lớn.
Ách... Bạch Diệp Thanh trong lúc vui mừng mà quên mất A Luân cũng ở đây, nàng lại lỡ để lộ sức mạnh của mình cho người khác biết. A Luân sau khi biết người trước mắt mình là hoàng thượng liền dập đầu liên hồi, không nghĩ tới có một ngày mình lại được chính hoàng đế Bạch Quốc cứu mạng.
"Ngươi không cần phải vậy, cẩn thận vết thương" Bạch Diệp Thanh đỡ lấy A Luân, lo lắng tiểu tử này sẽ đụng đến vết thương của chính mình.
Trên đường xuống núi, Bạch Diệp Thanh nhờ A Luân giữ kín chuyện nàng là hoàng đế trước mặt nãi nãi, nàng không muốn mọi người sau khi biết đều sẽ đối sử với nàng không được tự nhiên.
Sau khi đưa A Luân trở lại thôn Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều không lâu sau cũng cáo từ cả gia đình mà trở về hoàng cung. Trước khi đi Hắc Linh Kiều có đưa cho lão nãi nãi một chút ngân lượng nói đây coi như là lời cảm ơn vì gia đình A Luân đã cho cả hai ngủ nhờ qua đêm còn phiền đến A Luân đang bị thương mà vẫn phải đi cùng hai người đi tìm thảo dược. Lão nãi nãi nhất quyết không dám nhận bởi vì hai người dù sao cũng là ân nhân đã cứu tiểu tử nhà mình nhưng trước sự kiên quyết và thành ý của Lục công tử, bà cũng đành nhận lấy.
Sau khi nhận lấy ngựa của mình hôm qua đã gửi nhờ ở nhà của A Luân, cả hai nhanh chóng trở về hoàng cung thật nhanh.
Một trong năm loại thảo dược đã được tìm thấy, Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều nhanh chóng lên kế hoạch tiếp tục tìm kiếm những thảo dược còn lại.
Gần đây chính sự cũng vô cùng ổn định nên Bạch Diệp Thanh rất an tâm, muốn tiếp tục dự định đi tìm thảo dược của mình nhưng bởi vì phụ thân bỗng dưng lâm bệnh khiến hai người đành phải sai Tô Dĩ Tịch đi tìm Quả Huyền An ở trên núi Xa Nhẫn tại Huyền Quốc.
Theo lời Huấn Sinh, Bạch Diệp Thanh truyền đạt lại cho Tô Dĩ Tịch là quả Huyền An là một thứ quả nhỏ thường mọc thành chùm có màu đen không mùi không vị mọc ở bên trong một hang động, nhưng đấy cũng là hang động của đám chó sói cư ngụ, muốn vào được sâu bên trong phải vượt qua những con sói hung hăng nhất núi. Nhưng bởi vì Huấn Sinh đã từng đến nơi ấy nên ông biết một cách có thể dụ được đàn sói ra khỏi hang, đó là mang theo vài miếng thịt lớn, treo trên một chiếc cây gần cửa hang động, việc này sẽ dụ đàn sói ra khỏi hang trong một thời gian ngắn, trong lúc đó phải nhanh chóng tìm được quả Huyền An trước khi đàn sói quay lại.
Bắt buộc phải tìm được một chùm quả Huyền An lớn nhất mà không bị hư hại, Bạch Diệp Thanh cho phép Tô Dĩ Tịch đem theo một vài người phụ cận tinh nhuệ nhất, trước khi đi nàng cũng nhắc nhở Tô Dĩ Tịch chú ý an toàn, cố gắng đừng để mọi người bị thương.
Tô Dĩ Tịch ngay lập tức tuân lệnh ngày hôm sau cùng thuộc hạ từ sớm đã khởi hành đi đến Huyền Quốc. Bạch Diệp Thanh ở lại hoàng cung chăm sóc cho phụ vương và lo việc trong cung, Hắc Linh Kiều thì vẫn ngày ngày nấu những món ăn ngon cho mọi người trong cung, thời gian rảnh thì đọc rất nhiều sách.
Mười ngày sau, Tô Dĩ Tịch cuối cùng cũng đem quả Huyền An lớn nhất trở về. Như vậy trong năm loại thảo dược quý nhất đã có hai loại, phải nhanh chóng tìm kiếm những thảo dược còn lại.
Bệnh tình của Bạch Thiển cũng đã thuyên giảm, hơn nữa các quan đại thần trong triều liên tục thúc giục hai người sớm có hài tử. Việc cả hai đã thành thân đã lâu mà hoàng thượng vẫn chưa có động tĩnh gì khiến mọi người nghi ngờ Hắc Linh Kiều, nói nàng là nam nhân yếu đuối không đủ sức phục vụ hoàng thượng.
Đối với việc mấy đám người hùa nhau nói phu quân của mình Bạch Diệp Thanh vô cùng tức giận, nhưng Hắc Linh Kiều vẫn chỉ cười cho qua và khuyên Bạch Diệp Thanh không nên bận tâm về mấy lời nói của bọn họ. Việc quan trọng bây giờ là cả hai mau chóng đi tìm những loại thảo dược còn lại, có như vậy mới làm bọn họ không còn dám nói gì nữa.