Vừa mới ngày trước Hắc Linh Kiều phải đi bái kiến phụ mẫu của Bạch Diệp Thanh, Bạch Thiển dù rằng không quá hài lòng về nam nhân mà Bạch Diệp Thanh đưa về nhưng nhìn cách mà hai người trao nhau ánh mắt, Bạch Thiển cũng phải đồng ý, nữ nhi của mình đồng ý tuyển phu là tốt lắm rồi. Đứng trước người ngoài Hắc Linh Kiều có một tên gọi khác, nàng nói với Bạch Diệp Thanh từ bây giờ trước mặt người ngoài hãy gọi mình là Lục Diêu Thuần bởi đây là danh xưng cũ của đại huynh trước khi được Hắc Linh Bào đem về nuôi, Hắc Linh Kiều cũng nói cho Bạch Diệp Thanh biết được lúc nhỏ mình từng tên là Lục Tiểu Kiều, bởi vì nàng đang phẫn nam nên phải dùng tên của đại huynh.
Các vị quan đại thần trong triều lần đầu diện kiến hôn phu của hoàng thượng liền bị một trận vỡ mộng, họ không nghĩ hoàng thượng lại chọn một nam nhân nhỏ nhắn trông thật yếu đuối như vậy, đúng là từ xưa hình tượng Ngô Tử tướng quân quá lớn khiến mọi người không tài nào chấp nhận được một nam nhân khác ghép đôi với nhị công chúa. Hơn nữa nam nhân này thân phận ra sao không một ai biết đến ngoài hoàng thượng, khiến mọi người càng thêm nghi ngờ.
Nhưng mà vì bá tánh, Bạch Quốc cần người nối dõi, nên tất cả bọn họ không ai dám phản đối. Ngày thành hôn cũng sắp đến trong hoàng cung Bạch Quốc treo rất nhiều đèn lồng đỏ, dải băng đỏ, cùng những chữ hỉ đỏ lớn, tất cả người hầu trong cung đều tất bật chuẩn bị hôn sự cho hoàng thượng, ai nấy cũng bận tối mũi chạy qua chạy lại xung quanh hoàng cung. Người rảnh rỗi nhất vẫn là Hắc Linh Kiều, ngoài việc đi đâu cũng bị người khác nhòm ngó thì Hắc Linh Kiều mỗi ngày đều chỉ đi quanh hoàng cung Bạch Quốc xem hoa, ngắm cá, những việc muốn làm Bạch Diệp Thanh đều không cho nàng đụng tay, khiến bây giờ Hắc Linh Kiều thật là chán chết.
Từ sớm hôm nay, Bạch Diệp Thanh đã cố gắng hoàn thành hết những công văn, cùng những tấu chương để dành một ngày bên Hắc Linh Kiều. Đến trưa Bạch Diệp Thanh sang phòng Hắc Linh Kiều cùng nhau dùng bữa sau đó muốn cùng người kia tản bộ, bởi từ khi xuân đến Bạch Diệp Thanh chưa có cơ hội được dạo quanh hồ Bình Lư ngắm cảnh muôn hoa đua nở trên mặt hồ, lúc nào làm hoàng đế cũng bận bịu với công việc triều chính thêm với việc nhắm hoa một mình thực tẻ nhạt nên Bạch Diệp Thanh đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Hắc Linh Kiều đã vào cung được nửa tháng, ban đầu thì vẫn còn rất lạ lẫm nơi đây nhưng rồi sau này đi riết rồi cũng thành quen.
Bên cạnh hồ Bình Lư, có một đôi nam nữ đang vui vẻ ngắm cảnh quanh hồ, Bạch Diệp Thanh mặc hoàng bào toát lên sự xinh đẹp, quyền uy cao quý ai nhìn cũng phải say đắm, đôi tay đang nắm lấy bàn tay của một bạch y nam tử dáng dấp thư sinh nhưng khuôn mặt thực sắc sảo khiến bao cung nữ phải âm thầm khen ngợi.
" Ngươi đã quen với nơi này chưa?" Bạch Diệp Thanh đi bên cạnh Hắc Linh Kiều nhìn quang cảnh hồ Bình Lư trong lòng cảm thấy thật bình yên nói.
" Ta ngoài việc tản bộ hoàng cung thì còn có việc gì khác sao?" Hắc Linh Kiều trêu đùa nói.
Cùng lúc ấy hai tiểu hài tử chạy thật nhanh đến ôm lấy Bạch Diệp Thanh khiến Hắc Linh Kiều hơi cau mày, đến nàng còn không dám ôm Diệp Thanh ở nơi đông người vậy mà đám tiểu tử này dám cướp mất không gian bình yên của cả hai.
Hai tiểu hài tử này không ai khác chính là Chu Trịnh Nhiên cùng Chu Trịnh Lan, bởi hoàng a di sắp thành hôn nên Chu Đế cho người đưa hai tiểu tử này sang Bạch Quốc ở một thời gian.
Bạch Diệp Thanh vừa nhìn thấy Nhiên Nhi cùng Lan Nhi liền nở một nụ cười thật tươi cúi người xuống dang tay đón lấy hai tiểu bảo bối kia đang chạy đến ôm mình. Hắc Linh Kiều sau đó cũng nắm tay Trịnh Lan công chúa, bốn nàng cùng nhau đi dạo quanh hồ, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây thực sự là một gia đình hạnh phúc.
" A di, Trịnh Lan lúc nào cùng không chịu nghe lời, luôn làm phiền Nhiên Nhi đọc sách" Chu Trịnh Nhiên bĩu môi mách lẻo.
Nghe hoàng huynh của mình nói vậy Trịnh Lan liền giật mình, sau đó chu môi lên cãi lại.
" Hoàng huynh chẳng bao giờ chịu chơi với Lan Nhi, suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách, chẳng có gì thú vị hết." Chu Trịnh Lan cau có nói.
" Không có tiền đồ" Chu Trịnh Nhiên nhìn hoàng muội sau đó lè lưỡi trêu chọc.
Bạch Diệp Thanh cùng Hắc Linh Kiều bật cười, sau đó xoa đầu hai tiểu tử kia.
" Vậy để ta chơi với con được không?" Hắc Linh Kiều ngồi xuống cho bằng tiểu công chúa, sau đó véo nhẹ vào hai má Chu Trịnh Lan đề nghị.
Tất nhiên có người chơi cùng Trịnh Lan liền vui mừng nhảy cẫng lên vỗ tay, nàng đối với Đại Thuần rất yêu thích, trong lòng luôn luôn có cảm giác gần gũi với vị hôn phu của hoàng a di như thể đã từng gặp mặt.
Sau đó Hắc Linh Kiều liền cùng Trịnh Lan công chúa chơi đùa xung quanh hồ Bình Lư, còn Bạch Diệp Thanh cùng Trịnh Nhiên thì ngồi một chỗ thư thái uống trà đối thơ, ngắm nhìn cảnh vật trăm hoa đua nở trên mặt hồ.
Trời đã bắt đầu tối, Bạch Diệp Thanh sai người đưa thái tử cùng công chúa về phòng sau đó cũng cùng Hắc Linh Kiều trở về phòng mình. Đến phòng của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều lưu luyến không muốn rời nhưng hiện tại hai nàng vẫn chưa thành hôn nên vẫn mỗi người một phòng cách biệt.
"Thanh nhi, ngày mai ngươi sẽ lại bận bịu công việc không thể đi chơi cùng ta nữa phải không?" Hắc Linh Kiều mặt mày buồn bã nói.
Nhìn khuôn mặt đáng thương của người kia, Bạch Diệp Thanh liền đưa tay vuốt ve hai bên má Hắc Linh Kiều mà an ủi, đúng là từ khi người kia vào cung nàng chưa thể dành thời gian nhiều cho Hắc Linh Kiều bởi vì hôn lễ đến gần, cùng với rất nhiều công việc lớn nhỏ đợi nàng giải quyết. Làm đế vương thực sự mệt mỏi, hơn nữa nàng lại là nữ đế, sức chịu đựng vẫn là không thể bằng nam nhân, nhưng mà đã gánh lấy trọng trách này thì nàng phải luôn luôn cố gắng hết mình để cho dân chúng được bình an.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu sao?" Bạch Diệp Thanh hỏi.
" Ta muốn cùng ngươi xuất cung, dạo quanh kinh thành một lần" Hắc Linh Kiều nói nhỏ.
" Được, vậy ta sẽ sắp xếp công việc ngày mai cùng ngươi ra ngoài" Bạch Diệp Thanh vuốt ve hai má Hắc Linh Kiều nói.
Hắc Linh Kiều vui mừng, nhào tới ôm lấy Bạch Diệp Thanh thật chặt, sau đó hôn nhẹ lên má Bạch Diệp Thanh cười đến tít mắt.
Lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia, Bạch Diệp Thanh không kiềm chế được liền lôi người kia vào trong phòng, sau đó một tay đóng cửa phòng thật nhanh. Hắc Linh Kiều còn chưa hiểu chuyện gì, ngay sau khi cánh cửa kia đóng lại thì đôi môi Hắc Linh Kiều cũng bị một cánh môi mỏng chặn đứng, Hắc Linh Kiều vẫn còn đang ngây người thì Bạch Diệp Thanh liền dùng đầu lưỡi cậy mở đôi môi đối phương sau đó tìm đến lưỡi người kia mà quấn lấy.
Cơ thể Hắc Linh Kiều như có một dòng điện chạy qua, sau đó một ngọn lửa bùng lên làm toàn thân nàng nóng ran. Bạch Diệp Thanh vẫn chưa chịu buông tha, nàng lấy hai tay ôm lấy cổ Hắc Linh Kiều cho cả hai trái tim kề sát nhau, Hắc Linh Kiều cũng đáp lại bằng một cái vòng tay ôm eo đối phương, sau đó nụ hôn ấy vẫn tiếp tục triền miên không ngừng. Phải cho đến khi một thị nữ gõ cửa nói bồn tắm đã chuẩn bị xong Hắc Linh Kiều mới giật mình ngừng lại nụ hôn kia.
Khuôn mặt Hắc Linh Kiều ngượng đỏ chín như quả cà chua, đưa tay lên ôm mặt không dám nhìn Bạch Diệp Thanh, động tác ấy khiến trong tâm Bạch Diệp Thanh thấy cực kỳ yêu thích khóe miệng liền cong lên, nàng lại tiếp tục ôm lấy Hắc Linh Kiều không cho người kia chạy thoát.
" Bây giờ ta mới biết Kiều đáng yêu đến vậy" Bạch Diệp Thanh trêu chọc.
"Còn ta bây giờ mới biết nàng táo bạo đến vậy" Hắc Linh Kiều hôn lên trán Bạch Diệp Thanh nói.
Trở về phòng của mình Bạch Diệp Thanh tắm xong liền ngồi xem xét hết tấu chương, soạn lại văn kiện cho ngày mai, thực may mắn là công việc của ngày mai không nhiều nên có thể an tâm mà xuất cung.
Sáng hôm sau.
Thật may mắn hôm nay lại đúng lễ hội Sắc Xuân, vậy nên trong kinh thành rất nhộn nhịp và náo nhiệt, những gian hàng nối tiếp nhau, tiếng pháo nổ, tiếng người người vui vẻ cười đùa, trên đường không thiếu những đôi nam nữ như Bạch Diệp Thanh và Hắc Linh Kiều. Ai nấy cũng khoác lên mình những bộ y phục đẹp nhất, rất nhiều trò chơi được tổ chức như bắn cung, ném tên, chơi cờ, đập cầu...
Những gian hàng bán đèn lồng, mặt nạ, những cánh diều hình cánh bướm tràn ngập màu sắc, Bạch Diệp Thanh không phải lần đầu tham gia hội Sắc Xuân chỉ là dạo này bận bịu quá không để ý đến hôm nay xuất cung lại đúng vào ngày lễ nên có hơi ngạc nhiên. Đầu tiên nàng cùng Hắc Linh Kiều lên chùa thắp hương cầu nguyện cho Bạch Quốc một năm bình an, mưa thuận gió hòa, dân chúng ấm no. Hắc Linh Kiều thì khác, nàng chắp tay cầu xin thần linh cho nàng cùng Bạch Diệp Thanh có một cuộc sống hạnh phúc về sau, cầu cho Bạch Diệp Thanh luôn luôn bình an.
Cả hai cùng nhau nắm tay tham gia vào lễ hội cùng với người dân, Bạch Diệp Thanh lại gần một cuộc thi bắn cung, tại đây nàng nhớ lại lần đầu tham gia nó là khi cùng Triệu Cảnh Dương cùng nhau xuất cung.
Mải hào hứng với sự nhộn nhịp xung quanh, Hắc Linh Kiều không để ý khuôn mặt Bạch Diệp Thanh đang thẫn thờ, khi nhận ra Hắc Linh Kiều liền dùng tay ve vẩy trước mắt đối phương, lo lắng.
" Ngươi sao vậy? Không vui sao?"
Bị Hắc Linh Kiều đánh thức, Bạch Diệp Thanh mới thoát khỏi những kí ức của chính mình, nhìn Hắc Linh Kiều mỉm cười.
" Ta chỉ nhớ lại vài kí ức ở đây thôi"
Trên đường không ít nam nhân nhìn chằm chằm Bạch Diệp Thanh khiến Hắc Linh Kiều tức giận chỉ muốn hóa hắc hồn móc mắt mấy tên nam nhân kia. Nhìn Bạch Diệp Thanh chăm chú xem mọi người tập cung để chuẩn bị cho cuộc thi, Hắc Linh Kiều ngỏ ý muốn tham gia cuộc thi bắn cung này để dành phần thưởng là một bộ cung tên của năm, mỗi năm cuộc thi sẽ làm những bộ cung tên mang ý nghĩa khác nhau. Bộ cung năm nay mang tên Đào Linh Cung biểu trưng cho hoa đào nở rộ, mang ý nghĩa cho sự sinh sôi nảy nở, niềm tin và hi vọng, không phải lần đầu tiên Bạch Diệp Thanh nói yêu Hắc Linh Kiều là ở dưới gốc cây hoa đào gần y quán hay sao, thực sự có ý nghĩa với cả hai.
Không chần trừ Hắc Linh Kiều liền nói Bạch Diệp Thanh ở lại đây còn mình thì thì chạy thật nhanh đi đăng kí tham gia, Hắc Linh Kiều sau khi trở lại liền thích thú khoe Bạch Diệp Thanh tấm gỗ nhỏ đây chính là thẻ tham dự cuộc thi.
Dân chúng kéo đến xem đông như kiến, bởi vì sợ Bạch Diệp Thanh ở giữa đám đông bị chen lấn xô đẩy và không may sẽ bị lạc mất nên Hắc Linh Kiều liền thuê hẳn một căn lầu trên cao của một tửu lâu gần đó cho người kia thoải mái đứng xem, hơn nữa còn quan sát được toàn cảnh của cuộc thi, Bạch Diệp Thanh không nghĩ Hắc Linh Kiều có nhiều ngân lượng đến vậy, thuê hẳn lầu hai của tửu lâu chắc chắn tốn không ít ngân lượng.
" Ngươi lấy đâu nhiều ngân lượng như vậy?" Bạch Diệp Thanh thắc mắc hỏi.
" Số ngân lượng này ta có từ khi còn ở Hắc Đạo Hội, vốn dĩ có rất nhiều mà lại không cần dùng đến nên vẫn còn dư kha khá" Hắc Linh Kiều đáp.
Sau khi thu xếp cho Bạch Diệp Thanh ổn thỏa, Hắc Linh Kiều mới dám tham gia vào cuộc thi.
Thời gian đã điểm, vòng loại đầu tiên có rất nhiều người tham gia, nhưng rồi cuối cùng chỉ còn lại mười người cao điểm nhất. Bạch Diệp Thanh ở trên quan sát chăm chú nhìn Hắc Linh Kiều, ba lượt bắn của nàng ấy đều đạt điểm tuyệt đối, ở trong hoàng cung Bạch Diệp Thanh là người có kĩ năng bắn cung giỏi nhất nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Linh Kiều dùng đến cung tên, mũi tên rất lực và chuẩn xác, Bạch Diệp Thanh ngầm ca ngợi.
Vòng đấu tiếp theo sẽ chia thành hai đợt, mỗi đợt năm người và cũng có ba lượt bắn, người nào cao điểm nhất sẽ vào vòng chung kết.
Hắc Linh Kiều nằm trong số năm người thi đợt đầu tiên, chẳng khó khăn khi mà những đối thủ của nàng chẳng có ai cao tay, bọn họ còn chưa một lần được trúng hồng tâm. Sau khi kết thúc đợt đầu tiên Hắc Linh Kiều khiến dân chúng xung quanh phải há hốc mồm nhìn mình, một bạch y công tử anh tuấn, điềm đạm, nhẹ nhàng bắn cả ba mũi tên trúng hồng tâm, tất cả đều hò hét thán phục tài nghệ của nàng, còn có mấy cô nương xung quanh đều chết mê với bạch y công tử này. Sau khi Hắc Linh Kiều nhường lại cung tên cho những người đợt hai, ngay lập tức đôi mắt liền hướng lên trên lầu hai của tửu lâu tìm kiếm bóng hình người kia.
Nhận được ánh mắt ấy, Bạch Diệp Thanh liền nở một nụ cười rồi vỗ tay ca ngợi Hắc Linh Kiều.
Đợt hai có một nam nhân da ngăm cao lớn, không hề kém cạnh Hắc Linh Kiều, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm giống nàng, người đó sau khi thực hiện xong phần thi của mình liền nhìn Hắc Linh Kiều cười mỉa khiêu khích.
Hơi hơi nhướn mày, Hắc Linh Kiều coi đó là một lời thách đấu và nàng chấp nhận, vòng cuối cùng là hai người giỏi nhất của hai đợt, Hắc Linh Kiều và nam nhân da ngăm.
Vòng đấu này có năm lượt bắn nhưng bảng điểm không ở một chỗ mà được treo trên một sợi dây thả đung đưa nên phải thật cẩn thận nếu không sẽ rất dễ bắn ra ngoài.
Nam nhân kia bắn trước, hắn ta bắn trượt một mũi tên ra ngoài, bốn mũi tên còn lại đã trúng bảng nhưng chỉ có hai mũi tên là gần hồng tâm, nhưng mà thành tích như vậy đã là quá tốt bởi không dễ dàng gì bắn trúng một bảng điểm đang đung đưa trong không trung. Ấy vậy mà tất cả mọi người phải một phen há hốc mồm khi mà Hắc Linh Kiều lấy ra trong người một mảnh vải, sau đó dùng nó buộc quanh đầu che đi đôi mắt của mình, đến cả Bạch Diệp Thanh cũng không bất ngờ với điều này, có nhiều người bên ngoài bàn tán nghĩ nàng có phải hư đầu rồi không, nhìn tấm bảng điểm đung đưa khó kiểm soát như vậy đứng gần còn khó bắn trúng huống hồ đây đứng từ một cự ly rất xa mà nàng bây giờ còn che mắt lại, đúng thật là đang muốn làm trò cười.
Ấy vậy nhưng cả lễ hội phải giật mình khi nhìn thấy bạch y công tử này rất bình tĩnh, mỗi mũi tên đều giương cung rất lâu như thể đang tìm tọa độ, mỗi mũi tên trúng đích, tất cả mọi người đều cực kì thích thú hô vang cả kinh thành. Hắc Linh Kiều chỉ cần ba lượt đã hơn điểm tên nam nhân kia, sau đó hai mũi tên cuối cùng nàng cố tình một lần bắn cả hai mũi nhưng không trúng bảng điểm mà trúng sợi dây đang treo nó, bảng điểm liền rơi xuống đất, bây giờ cả khán đài lại câm nín không ai nói được câu gì vì mọi người đều đang há mồm sững sờ nhìn bạch y công tử kia.
Ngay sau đó là một tràng vỗ tay tán dương cho Hắc Linh Kiều, tất cả mọi người đều thán phục tài bắn cung đại tài của vị công tử vô danh này, Hắc Linh Kiều tháo khăn bịt mặt xuống nhìn rất đông người xung quanh đang nhìn nàng mà thích thú, trong lòng dâng lên một cảm giác sung sướng đến lạ thường, lần đầu tiên nàng được nhiều người như vậy khen ngợi, xem ra hai mươi năm bắn cung quả là không lãng phí.
Nhìn lên trên lầu hai, Hắc Linh Kiều nhìn Bạch Diệp Thanh rồi nở một nụ cười như ánh dương khiến tim Bạch Diệp Thanh như đập liên hồi, 'Muốn hôn Kiều quá đi'.
Phần thưởng ngay sau đó cũng được trao cho người thắng cuộc, nam nhân cao lớn kia cay đắng nhìn Hắc Linh Kiều, ngay sau đó Hắc Linh Kiều đi lướt qua hắn ta trên môi lẩm bẩm vài từ rồi hòa vào dòng người biến mất dạng. "Bắt được một tên đần" Chỉ cần mấy từ thôi cũng khiến tên nam nhân cao lớn kia tức đến thổ huyết.