" Huấn Sinh, nếu nàng tỉnh lại ông hãy nói rằng ông là người cứu mạng nàng a" Hắc Linh Kiều lúng túng nói.
Một bên Huấn Sinh vừa trị thương cho Bạch Diệp Thanh vừa nghe Hắc Linh Kiều ngồi bên cạnh cầu xin, hai người vừa đi hái thuốc không lâu liền nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm. Hắc Linh Kiều võ công cao liền một mạch bay đến, ban đầu chỉ đứng ngoài xem xét không nghĩ lại gặp nữ nhân Bạch Hổ kia, chớp mắt liền lao xuống cứu lấy Bạch Diệp Thanh.
Vẫn là đến muộn khi mà đã để Bạch Diệp Thanh bị kiếm diệt hồn làm bị thương, Hắc Linh Kiều đặt Bạch Diệp Thanh xuống rồi đối phó với đám hắc y nhân kia. Mấy tên này không phải hạng vừa, bọn chúng dường như đã chuẩn bị sẵn muốn đoạt Bạch Hổ hồn, Hắc Linh Kiều phải vất vả lắm mới có kể cứu Bạch Diệp Thanh và đánh lạc hướng đám người đó.
Sau khi Hắc Bào chết, Hắc Đạo Hội cũng coi như tan vỡ, kho vũ khí của Hắc Đạo Hội bị nhiều bang phái đoạt mất. Nói Hắc Đạo Hội lớn nhất là đúng nhưng không phải duy nhất, rải rác khắp tứ quốc đều có rất nhiều đám người muốn chiếm linh thú vậy nên những năm gần đây tứ quốc luôn luôn thắt chặt, bảo vệ cho chủ nhân linh thú, sau khi đánh bại được Hắc Đạo Hội, tứ quốc đều nâng cao chất lượng binh lính và luôn kiểm soát chặt chẽ những người từ nơi khác đến.
" Chuyện đã qua lâu rồi, nàng biết ngươi đã thay đổi cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi lo lắng cái gì?" Huấn Sinh buồn cười nói.
Một lần đi trị bệnh trở về, Huấn Sinh thấy Hắc Linh Kiều bị thương liền đưa nàng về nhà băng bó rồi nhận ra nữ nhân của Hắc Đạo Hội năm nào bây giờ đã thay đổi, nàng bị thương cũng là do muốn đoạt lại chỗ vũ khí làm từ đá diệt hồn không muốn để chúng rơi vào tay kẻ xấu.
Cũng từ đó Hắc Linh Kiều đi theo Huấn Sinh làm phụ tá cũng giống Triệu Phương An ngày xưa, mỗi ngày đi hái thuốc, trị bệnh cho dân làng hai quốc.
" Đã lâu như vậy nàng vẫn chưa tỉnh lại, có phải vết thương quá sâu không thể chữa trị?" Hắc Linh Kiều một bên lo lắng xanh mặt nói.
" Không lo, may mà ngươi kịp thời cứu nàng, nếu không thì tính mạng thật khó có thể đảm bảo" Huấn Sinh sau khi chữa trị cho Bạch Diệp Thanh liền để nàng nghỉ ngơi rồi sai Hắc Linh Kiều đi sắc thuốc.
Đến gần tối, Bạch Diệp Thanh mới dần dần tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn rất hỗn loạn, chỉ nhớ lần cuối còn ý thức là đã được một nữ nhân cứu mạng. Nâng cơ thể mình dậy, vết thương trên cánh tay vẫn còn rất đau nhưng cũng đã được băng bó cẩn thận, Bạch Diệp Thanh ngó nghiêng, đây là y quán của Huấn Sinh, nàng từng đến đây vài lần, có lẽ là Huấn Sinh đã cứu mạng nàng.
" Tỉnh rồi sao?" Huấn Sinh vừa đi vào thấy Bạch Diệp Thanh đã tỉnh lại liền cười vui mừng.
Vừa định cảm ơn Huấn Sinh cứu mạng, Bạch Diệp Thanh liền nhìn sang người bên cạnh ông ta, nàng trợn mắt sau đó muốn lấy trường kiếm động thủ. Nhưng mà cơ thể một chút sức lực cũng không có, Bạch Diệp Thanh vừa cử động vết thương lại nhói lên đau đớn, Hắc Linh Kiều nhìn thấy thì lo lắng muốn trấn an Bạch Diệp Thanh nhưng biết rằng nàng là vì mình nên mới phải phòng vệ.
Huấn Sinh thấy vậy liền ra hiệu cho Bạch Diệp Thanh chớ động thủ thì ngay lập tức nhận được ánh mắt căm giận và khó hiểu của Bạch Diệp Thanh.
" Huấn Sinh, đó là nữ nhân của Hắc Đạo Hội năm xưa, ông không nhớ sao?" Bạch Diệp Thanh căm thù Hắc Đạo Hội đến tận xương tủy, nàng làm sao quên được thời khắc Nhan nhi đỡ mũi tên kia cho mình.
" Ngươi yên tâm, Kiều cô nương bây giờ không giống nữ nhân ngươi biết, nàng thay đổi rồi" Huấn Sinh nhìn Hắc Linh Kiều cười nói.
"Người của Hắc Đạo Hội thì làm sao có thể thay đổi, dù như thế nào cô ta vẫn mang dã tâm muốn chiếm đoạt hồn linh thú mà thôi" Bạch Diệp Thanh tức giận nhìn Hắc Linh Kiều nói.
Không biết phải làm sao để Bạch Diệp Thanh mới có thể hiểu, Hắc Linh Kiều biết bản thân chẳng thể nào xóa được hận thù trong lòng Bạch Diệp Thanh nhưng mà nghe nàng nói trong lòng nổi lên một cảm giác chua xót. Vốn dĩ bao nhiêu năm Hắc Linh Kiều vẫn mong muốn gặp lại Bạch Diệp Thanh, không cần nàng yêu thích mình, không cần nàng để ý, chỉ cần từ từ xóa đi sự căm phẫn trong lòng Bạch Diệp Thanh, nếu không phải vì nàng, Hắc Linh Kiều cũng sẽ không liều mạng đoạt lại vũ khí diệt hồn để phá hủy chúng.
Chạy khỏi y quán, Hắc Linh Kiều xuống núi trời đã tối vẫn chưa thấy trở lại. Bạch Diệp Thanh cũng chẳng thèm để ý cô ta lấy một lần, hiện tại cũng chỉ có thể nằm trên giường mà dưỡng thương.
Điểm tâm nấu đã xong, Huấn Sinh liền bưng lên rất nhiều món ngon, Bạch Diệp Thanh vốn cả ngày uống thuốc đắng nhìn thấy đồ ăn, bụng liền cảm thấy đói.
Đỡ Bạch công chúa ra bàn ăn, Huấn Sinh lấy chén bát cho nàng, gắp cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Thử một chút tài nghệ của Huấn Sinh, Bạch Diệp Thanh liền tấm tắc khen ngon, không nghĩ tay nghề của Huấn Sinh lại cao đến vậy.
" Ta không nghĩ tay nghề nấu nướng của Huấn đại phu lại cao đến vậy, đồ ăn rất vừa vặn" Bạch Diệp Thanh khen ngợi.
Nhìn Bạch Diệp Thanh ăn ngon miệng, một người đứng bên ngoài nhìn vào đôi môi lại cong lên, thật may mắn vì nàng thích đồ ăn mình nấu. Hắc Linh Kiều khi nãy chạy đi mua rất nhiều nguyên liệu để về làm những món ngon nhất cho Bạch Diệp Thanh, nhưng lại không dám ngồi chung mâm với nàng, sợ nàng nhìn thấy mình lại mất hứng.
" Mấy món này đều là Linh Kiều nấu, tay nghề của nàng xem ra còn cao hơn Triệu Phương An ngày trước" Huấn Sinh vừa ăn vừa cười. Dù đã khuyên bảo thế nào thì Hắc Linh Kiều vẫn không ngồi ăn cùng, sợ Bạch Diệp Thanh ăn mấy món đạm bạc bình thường sẽ không ăn được nhiều liền chạy đi mua rất nhiều đồ ngon về nấu, đứa nhỏ này tại sao lại lo lắng cho Bạch công chúa đến vậy chứ.
Vừa nghe đến Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh liền đặt đũa xuống, đôi chân mày cau lại.
Sau khi ăn xong, Bạch Diệp Thanh trở lại giường nghỉ ngơi, thuốc cũng nhanh chóng được Huấn Sinh đem lên, uống hết một bát thuốc thực đắng, Bạch Diệp Thanh không may bị sặc liền ho sặc sụa, đúng lúc Hắc Linh Kiều đi vào thấy vậy chạy ngay đến đỡ lấy nàng.
Nhưng mọi hành động của Hắc Linh Kiều đều bị Bạch Diệp Thanh cự tuyệt, thậm chí còn không cho cô ta động vào người mình, Hắc Linh Kiều dù không vui nhưng nhìn Bạch Diệp Thanh ho đến gân xanh nổi lên thì lại đau lòng.
" Ta có hái được chút quả ngọt, nàng ăn sẽ thấy đỡ hơn" Hắc Linh Kiều lấy từ trong áo ra vài thứ quả hôm nay hái được đưa cho Bạch Diệp Thanh.
Vừa đưa đến trước mặt đã bị Bạch Diệp Thanh hất đi, rơi hết xuống mặt đất. Hắc Linh Kiều hơi cau mày buồn bã, cúi xuống nhặt lại mấy trái cây rồi đưa ống tay áo thổi thổi lau lau mấy chỗ bị dính bụi bẩn, để lại lên chiếc bàn cạnh giường cho nàng, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh nhận ra hành động vừa rồi có hơi quá đáng nhưng cô ta là nữ nhân Hắc Đạo Hội, nàng vốn dĩ chẳng thể nào động lòng thương cảm với cô ta. Nhưng theo lời Huấn Sinh thì cô ta đã thay đổi, nhưng mà thay đổi thì người của Hắc Đạo Hội vẫn luôn luôn mang dã tâm mà thôi.