*Tinh tinh*
" Royal Cake xin chào" Một tiếng nói ở quầy bánh vọng ra. Royal Cake là một tiệm bánh lớn ở thành phố K, rất đông người đến đây mua bánh vì bánh ở đây rất ngon lại đẹp mắt.
Hôm nay Triệu Phương An được tan làm sớm muốn ghé qua đón Bạch Diệp Nhan đi chơi, chưa đến giờ tan làm của cô ấy, chắc sẽ rất bất ngờ.
Cầm một bó hoa hồng nhỏ trên tay, Triệu Phương An lặng lẽ tiến vào, Bạch Diệp Nhan đứng ở quầy bán bánh, bận rộn lấy bánh cho khách hàng, khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài được buộc gọn ra sau, trên người đeo một chiếc tạp dề màu vàng Triệu Phương An càng nhìn càng mê mẩn. Cửa hàng rất đông người đến mua, Triệu Phương An ngồi ở một chiếc bàn nơi có thể quan sát Bạch Diệp Nhan rõ nhất, Royal Cake không chỉ phục vụ bánh mà còn có cả cafe và sách, vì vậy nó rất thu hút khách tới đây thư giãn và đọc sách.
Xếp hàng lấy bánh, Triệu Phương An cầm bó hoa che khuôn mặt mình đi muốn tạo bất ngờ cho Bạch Diệp Nhan, quả nhiên đến lượt Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan liền tròn mắt nhìn, không giấu nổi sự vui mừng Bạch Diệp Nhan miệng nở một nụ cười rất tươi.
" Sao hôm nay An đến sớm vậy? Không phải đi làm sao?" Bạch Diệp Nhan ngạc nhiên nói.
" Hôm nay ta tan làm sớm, nàng cứ tiếp tục làm, cho ta một ly cafe, ta sẽ ra bàn đợi" Triệu Phương An nói.
Bạch Diệp Nhan gật đầu vui vẻ, vì không để những người đằng sau đợi lâu, Triệu Phương An nhận cafe rồi ra bàn ngồi đợi, cô lựa một quyển sách trên kệ rồi chăm chú đọc.
Đợi được một hồi lâu thì Bạch Diệp Nhan cũng đến giờ đổi ca, nàng chỉ cần dọn dẹp quán một chút là có thể ra về. Việc của nàng chỉ có dọn mấy ly cafe và giấy rác trên bàn rồi lau dọn sạch sẽ là xong, biết là Bạch Diệp Nhan sắp được về, Triệu Phương An cất quyển sách ngồi nhìn Bạch Diệp Nhan làm việc của mình.
Bỗng Triệu Phương An có điện thoại, cô nhấc máy nghe, là đội trưởng, anh ấy có mấy việc cần bàn với cô nên Triệu Phương An ra ngoài nghe máy cho đỡ ồn ào.
....
" Em sẽ nói Cảnh Liêm đưa báo cáo cho anh...bla...bla.... Được rồi nếu đã không còn gì thì em xin cúp máy... chào đội trưởng" Vừa tắt máy Triệu Phương An liền quay trở lại quán.
Đập vào mắt Triệu Phương An là cảnh tượng Bạch Diệp Nhan đang đứng cười nói vui vẻ với một người nước ngoài, một sự khó chịu nổi lên, vừa định tiến lại, Triệu Phương An liền bị hóa đá khi thấy gã tây kia hôn nhẹ lên hai má của Bạch Diệp Nhan.
Ngọn lửa tức giận bùng lên, Triệu Phương An lại gần thì gã tây kia đi mất, nhìn hắn ta khuôn mặt trắng trẻo, mũi cao, mái tóc vàng bóng bẩy,... ngũ quan hài hòa cân đối, mặc một bộ vest rất lịch thiệp. Hắn ta nhìn cái gì cũng hơn Triệu Phương An cô, tự dưng Triệu Phương An nổi lên một sự tự ti lớn.
" Ta sắp xong rồi, An chờ một chút nữa thôi" Bạch Diệp Nhan thấy Triệu Phương An đi vào liền nhìn nàng cười nói.
Triệu Phương An vẫn mải quay lại nhìn gã trai tây trắng trẻo kia mà bĩu mỗi, trong lòng vẫn còn đang tức giận vì Bạch Diệp Nhan dám hôn người khác, có phải nàng thích hắn ta rồi không?. Quay lại nhìn Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An cũng trả lời người kia bằng một cái bĩu môi sau đó bày ra một bộ mặt chán chết trái ngược hẳn với khi nãy, ngồi xuống ghế Triệu Phương An giận dỗi không nhìn Bạch Diệp Nhan làm việc nữa mà lấy một cuốn sách khác trên kệ rồi chăm chăm đọc.
Nhưng chẳng hiểu sao Triệu Phương An đọc hết một trang nhưng chữ chẳng vào đầu lấy một từ, cô đọc như thể không đọc vậy. Tức giận, Triệu Phương An liền gập quyển sách vào cất đi sau đó ngồi nhìn Bạch Diệp Nhan mà buồn bực, cái hình ảnh gã tây kia hôn lên hai má của Bạch Diệp Nhan liên tục xuất hiện trong đầu khiến Triệu Phương An chẳng thể nào ném nó ra khỏi đầu được.
Sau khi chào mọi người, Bạch Diệp Nhan cuối cùng cũng hết việc, lại gần Triệu Phương An vui mừng định ôm một cái thì liền bị người kia giận dỗi quay đi mất. 'Làm sao vậy?' Bạch Diệp Nhan khó hiểu nghĩ.
Ra khỏi tiệm bánh Triệu Phương An cứ vậy lẳng lặng ra lấy xe mà chẳng nói với Bạch Diệp Nhan một câu nào, khuôn mặt thì cau có, bĩu môi từ nãy đến giờ, biết là Triệu Phương An đang không vui nhưng khuôn mặt đáng yêu của nàng khiến Bạch Diệp Nhan thật sự muốn bật cười nhưng sợ nàng giận nên vẫn cố nhịn.
" Làm sao vậy?" Bạch Diệp Nhan véo má Triệu Phương An hỏi.
Vừa đội mũ bảo hiểm vừa né tránh, Triệu Phương An vẫn còn đang rất tức giận với Bạch Diệp Nhan nên cô không muốn nàng đụng vào mình. Lấy một chiếc mũ bảo hiểm khác ra, đội lên đầu cho Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An cho dù giận nhưng mà hành động thì vẫn ân cần đối với người kia.
Ngồi trên xe, Bạch Diệp Nhan vòng tay qua eo của Triệu Phương An ôm lấy, những lần trước cùng nhau trở về Triệu Phương An không có im lặng như vậy, xem ra lần này thật sự giận rồi.
Động tác mở cửa phòng của Triệu Phương An rất mạnh làm Bạch Diệp Nhan bị giật mình một phen.
"Hôm nay không ôm ta sao?" Bạch Diệp Nhan mở lời, bình thường vào nhà Triệu Phương An dù mệt đến đâu cũng phải tìm Bạch Diệp Nhan mà ốm lấy, như thể được sạc PIN vậy rất thoải mái. Nhưng hôm nay nàng còn không thèm nhìn mình.
Vẫn im lặng...
Triệu Phương An ra cau có ra ghế ngồi xem tivi, rót một ly nước thật đầy, một hơi uống hết. Bạch Diệp Nhan thấy vậy lắc đầu thở dài, xem ra hôm nay thật sự giận dữ, Bạch Diệp Nhan tiến lại gần người kia, ngồi hẳn lên đùi của nàng, sau đó hướng môi Triệu Phương An mà hôn lên.
Bị một phen bất ngờ, Triệu Phương An dù tức giận cỡ nào thì Bạch Diệp Nhan dùng chiêu thức này cô cũng không cách nào né tránh được. Giữ lấy hai má Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An đè nàng xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng kia, sau đó cô hướng mũi của Bạch Diệp Nhan cắn lên một lực thật mạnh khiến người kia ôm mặt đau đớn, đó xem như là hình phạt đi.
" Làm gì vậy? Đau chết ta mất" Bạch Diệp Nhan đánh Triệu Phương An trách móc.
" Ngươi hôm nay dám cùng một tên ngoại quốc, thân mật nói chuyện, đã vậy còn hôn má nhau. Cái này xem như là trừng phạt đi" Triệu Phương An đưa tay véo thêm hai cái lên má Bạch Diệp Nhan bĩu môi nói.
Vừa nghe đến người ngoại quốc, Bạch Diệp Nhan liền đơ người, mãi mới nhớ ra Calvin.
" Ngươi từ lúc ấy giận ta vì Calvin?" Bạch Diệp Nhan liền hỏi lại cho chắc chắn, vậy là có hiểu nhầm rồi.
"Calvin...gọi tên thân mật quá nhỉ, nàng có ta rồi mà vẫn còn đi cười nói vui vẻ với người khác... Thậm chí nàng còn để hắn ta hôn má... Tên đó cái gì cũng hơn ta nên nàng thích hắn rồi phải không?" Triệu Phương An đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn phụng phịu như một đứa trẻ, giọng nói như thể muốn khóc vậy.
Mặc dù phải nhịn cười từ nãy đến giờ, nhưng vì nhìn khuôn mặt mếu máo của người kia khiến Bạch Diệp Nhan không dám cười lớn. Ôm lấy Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan xoa đầu an ủi, thật tình là Trịnh Nhiên và Trịnh Lan còn chẳng bao giờ phụng phịu đến mức đáng yêu như này.
" An hiểu nhầm rồi, ta và Calvin chỉ là bạn, anh ta cũng đã có nữ nhân của mình, bởi vì là khách quen của quán nên mới nói chuyện như vậy. Khi đó Calvin đã khen bánh ta làm rất ngon, mọi người bảo ta khách nước ngoài hôn má thì đó là lời chào hoặc cảm ơn thôi chứ không hề có ý gì khác. Ta không hề có tình cảm với ai khác ngoài An đâu mà" Bạch Diệp Nhan hết mực thanh minh.
Lúc này Triệu Phương An liền nhận ra, đúng là hôn má là lời chào của bên phương tây, cô tại sao lại không nhớ ra chuyện này? Ghen tuông làm mờ mắt rồi. Triệu Phương An ôm mặt xấu hổ, cô là hiểu nhầm nàng, tại sao lại nghĩ Nhan nhi thích người khác được cơ chứ. Triệu Phương An khôi phục lại thần thái của mình, sau đó né tránh không dám nhìn Bạch Diệp Nhan mặc dù bây giờ quay ra bị nàng trêu chọc đến mức khuôn mặt đỏ như quả cà chua.
" Ta đây là sợ có người cướp mất công chúa điện hạ của mình thôi...?" Triệu Phương An chữa ngượng bằng cách đè Bạch Diệp Nhan xuống ghế sofa rồi hôn liên tục lên đôi môi mềm mại kia.
" Ta là của An thôi, sẽ không là của ai khác" Bạch Diệp Nhan hôn lên trán người kia an ủi.
" Ngươi là của ta thôi biết chưa? của một mình Triệu Phương An này thôi đấy" Triệu Phương An nghe xong trong lòng ngập tràn hạnh phúc, ôm lấy Bạch Diệp Nhan mà nói.
Lát sau, cả hai đi tắm rồi cùng nhau ra ngoài ăn tối.