Cha... Mẹ.. Tại sao cha mẹ lại ở đây? Triệu Phương An run rẩy, trong lòng không kìm được xúc động mà òa khóc lên, đã bao lâu rồi cô không được gặp cha mình, gần hai mươi năm rồi. Ở thế giới này Triệu Phương An được gặp lại người mà cô cả đời kính trọng nhất, cô thật sự không hối hận gì khi đến đây, trái lại còn cảm ơn vì đã cho cô cơ hội đến thế giới này.
" Trịnh nhi... Trịnh nhi..." Chu Đế và hoàng hậu chạy đến bên Triệu Phương An, họ cũng rơi lệ vì vui mừng, con trai mất tích đã lâu ngày, tưởng như không có hi vọng gì nhưng bây giờ lại trở về, cả hai đều đã gỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt, Triệu Phương An cũng chạy lại ôm lấy hai người kia, đã bao lâu rồi cô mới cảm nhận được niềm hạnh phúc này. Trong vòng tay cha mẹ Triệu Phương An khóc như một đứa trẻ.
" Trịnh nhi chúng ta rất nhớ con" Chu Đế nói.
Mặc dù không biết tam hoàng tử của Chu Quốc là ai và cậu ta sống như thế nào nhưng có lẽ Triệu Phương An là linh hồn song song với cậu hoàng tử này. Từ nay cô sẽ phải sống cuộc sống của một nam nhân chưa từng gặp, hơn nữa còn gánh trọng trách bảo vệ một đất nước nhưng bù lại cô được sống cùng cha mẹ mình.
Nở một nụ cười hạnh phúc Triệu Phương An ngắm nhìn cha mẹ mình, một người làm cảnh sát trưởng hi sinh thân mình bảo vệ người dân ở thế giới này lại là một hoàng đế vẫn luôn luôn phải vì dân mà quên mình, cha cô sinh ra luôn luôn phải vậy sao?
Mẹ mình thì là một hoàng hậu, khuôn mặt phúc hậu hiền từ, không khác gì ở thế giới hiện đại. Đây là bước vào trong truyện sao?.
" Huấn Sinh, tên của hoàng tử này là gì vậy?" Ghé vào tai Huấn Sinh, Triệu Phương An thì thầm.
" Chu Cảnh Trịnh"
Gật gật đầu, hướng Chu Đế cùng hoàng hậu Triệu Phương An gãi đầu cười. Cả ba người ngồi xuống nói chuyện, hàng vạn câu hỏi được Chu Đế và hoàng hậu đặt ra, Triệu Phương An phải vừa nói vừa bịa. Huấn Sinh cùng Đường tướng quân xin phép lui ra trước.
" Vậy là hôn sự của Trịnh nhi có thể được tổ chức rồi. "
Hôn sự? Là mình sẽ kết hôn sao? Triệu Phương An khó hiểu nghĩ.
" Hôn sự gì vây?"
Chu Đế cùng hoàng hậu nhìn bộ dạng ngây ngô của Triệu Phương An thì buồn cười, thằng bé này lâu ngày không gặp mà quên mất đi hôn sự được đính ước từ lâu rồi sao?.
" Con không nhớ gì sao? Hội thao kết thúc con sẽ tổ chức hôn lễ với ..." Chu Đế chưa nói xong.
" Không... Không...không con có người trong lòng rồi, con sẽ không lấy người khác" Triệu Phương An chưa nghe hết câu liền nằng nặc từ chối.
" Hôn sự này cả nước đều hay, bây giờ con nói chúng ta làm sao có thể làm trái." Hoàng hậu buồn bã nói.
Nhi tử quanh năm ốm yếu, đối với người ngoài chưa một lần gặp qua nhiều, đối với nữ nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay vậy mà bây giờ lại nói là có người trong lòng.
" Con nhất quyết không thể kết hôn bằng cách sắp đặt " Triệu Phương An lắc đầu từ chối bằng được.
Chu đế cùng hoàng hậu nhìn nhi tử của mình, sau đó nhìn nhau mà thở dài, bây giờ phải ăn nói thế nào với tứ đế đây. Trịnh nhi vốn là đứa con trai được Chu đế yêu thương nhất vì từ nhỏ luôn thiệt thòi hơn hai huynh trưởng của mình, sinh ra mang trong mình ấn ký Chu Tước nhưng lại ốm yếu đến lạ. Năm đó trong một lần giao chiến với Hắc Đạo Hội Chu Đế đã cứu mạng Bạch Thiển, ông ta liền cảm tạ sâu sắc. Khi thiên hạ thái bình Bạch Đế liền hứa đem nữ nhi vừa sinh của mình sau này gả cho tam hoàng tử của Chu Quốc.
Hôn sự này được tứ đế chấp thuận, bây giờ mà làm trái thì thật không hay. Chu Đế luôn luôn đau đầu vì vấn đề này, biết nhi tử mình ốm yếu, chỉ có thể nằm một chỗ, ông cũng lo lắng không ai bằng lòng lấy một người không thể xuống giường được. Bạch Đế hứa gả nữ nhi của mình thì bây giờ đến lượt Trịnh nhi không muốn tổ chức hôn sự này, cái này là muốn ông phải làm sao...
" Chúng ta có thể nói chuyện này với Bạch Đế không?" Hoàng hậu hướng hoàng thượng nói.
Bạch Đế? Lão già kia? Ông ta thì làm sao mà cha mẹ cần phải nói chuyện.
" Hôn ước của nhi thần là cùng ai vậy?" Triệu Phương An nghi ngờ hỏi.
Đúng thật là Trịnh nhi bị mất trí rồi, đến hôn phu của mình còn không nhớ. Chu Đế cau mày lo lắng, có phải thân thể của nhi tử mình bị làm sao không?
" Con không nhớ gì sao? Là tam công chúa của Bạch Quốc, Bạch Diệp Nhan" Hoàng hậu nương nương nói.
Là nàng? Nhan nhi là hôn phu của mình? Đúng là trời cao có mắt, vừa đem nữ nhân mình yêu lấy làm vợ, vừa đem lão hoàng đế kia chọc tức một trận. Nghĩ đến đây Triệu Phương An cười phá lên như được mùa khiến mọi người xung quanh đều thấy lo lắng. Không lẽ Trịnh nhi đầu bị đập vào đâu đến hư mất, Chu Đế lo lắng định kêu Huấn Sinh chữa trị cho.
" Nếu con không muốn hai ta sẽ không ép, chỉ cần bảo vệ thân thể thật tốt là được"
" Con lấy! Con lấy! Bao giờ hôn lễ được tổ chức vậy? Bây giờ làm luôn đi phụ hoàng... " Triệu Phương An vội vàng nói, cô kéo kéo tay áo Chu Đế đòi cử hành hôn lễ ngay lập tức.
Cả hai người kia đều cạn ngôn, nhi tử mình tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Vừa nãy còn nhất định không chấp nhận hôn sự này, vậy mà bây giờ...
Sau một hồi quỳ lạy khóc lóc, Triệu Phương An cuối cùng cũng đòi được Chu Đế tổ chức hôn ước sớm hơn, ngài cần phải nói chuyện thêm với Bạch Đế nên trong lúc này Triệu Phương An chỉ có thể ngồi đợi.
Đúng là giống như được về nhà mình vậy, được hoàng hậu sai người làm cả bàn đồ ăn thật lớn cho, sau đó còn mang rất nhiều xích y đến. Chu Quốc màu sắc chủ đạo là màu đỏ, nếu mặc bạch y thì thật giống người của Bạch Quốc, nhưng Triệu Phương An nói là mình sẽ mang mặt nạ đến khi hôn lễ được tổ chức dù hơi khó hiểu nhưng hoàng hậu vẫn bằng lòng nên lại sai người làm một chiếc mặt nạ nửa mặt đẹp tinh xảo đến cho con trai. Có một điều khiến cả Chu Đế cùng hoàng hậu hơi khó hiểu là Trịnh nhi từ nhỏ luôn ốm yếu, đến đi cũng không vững vậy mà lần này trở về lại khỏe mạnh hơn người bình thường. Đây là tin vui nhưng tại sao lại như vậy thì cả hai đều thắc mắc, nhìn đứa trẻ mà mình lo lắng nhất bây giờ có thể tự làm mọi việc, Chu Đế cùng hoàng hậu đều rơi lệ gì vui mừng.
Được làm hoàng tử đúng là tốt hơn làm nô tài gấp vạn lần, có người theo sau, có thể tự do đi lại. Triệu Phương An liền lẻn sang phòng của Bạch Diệp Nhan xem bây giờ nàng đang làm gì.
Không có trong phòng, chạy ra ngoài tìm, Triệu Phương An đi khắp nơi mà không thấy đâu, sau đó lại nghe thấy một giọng nói của mấy cung nữ.
Cái gì mà tam công chúa vì bị bức hôn mà không chịu ăn uống gì hết, nhất quyết trốn trong phòng của nhị công chúa tránh để hoàng thượng nhốt lại,... Nàng vì chuyện này mà khổ sở vậy sao? Có lẽ nàng không biết người nàng kết hôn chính là Triệu Phương An cô. Lão hoàng đế chết tiệt đó dám bức ép Nhan nhi, xem cô trừng trị hắn như thế nào.
Triệu Phương An theo lời lại lẻn sang phòng của Bạch Diệp Thanh, đứng ngoài nghe ngóng.
" Tỷ tỷ... Ta không muốn lấy người khác, ta chỉ muốn ở cạnh An..." Là tiếng của Nhan nhi.
Nàng vừa nói vừa khóc, Triệu Phương An định chạy vào ôm lấy người kia nhưng đôi chân lại khựng lại, nếu cô để cho nàng bất ngờ thì sao nhỉ?
" Nhan nhi, phiền nàng chịu khổ vài hôm nữa, rồi ta sẽ lấy nàng làm thê tử chân chính " Triệu Phương An nói nhỏ và hứa với bản thân mình sẽ không để người kia phải chịu khổ nữa.