Từ khi biết cận thần của tỷ tỷ mình là Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan mỗi lúc lại đến tìm Diệp Thanh nhiều hơn, còn làm mấy trò thân thiết với Triệu Phương An khiến Bạch Diệp Thanh có chút không vui, còn Triệu Phương An thì cũng đối với tiểu muội của mình cư xử ân cần hơn, quan tâm hơn đối với mình, Bạch Diệp Thanh ngày càng không muốn hai người gặp nhau.
Ngồi trong phòng chải tóc, Bạch Diệp Thanh nhìn Triệu Phương An qua gương đồng, dạo này Triệu Phương An có vẻ rất cao hứng, đối với tiểu muội của mình thân thiết như tình nhân, còn đối với cô thì chỉ là bề trên và dưới không hơn không kém.
" Ngươi và Nhan nhi mối quan hệ xem ra rất tốt" Bạch Diệp Thanh miệng cười nhưng trong lòng thì không vui.
" Ta và Diệp Nhan có quen nhau trước đây" Triệu Phương An đứng bên cạnh cười cười, mỗi lần nhắc đến Bạch Diệp Nhan là lại thấy rất vui vẻ.
" Ngươi đối với nàng như thế nào?"
" Ta rất thích nàng" Triệu Phương An thẳng thắn đáp.
Nghe xong Bạch Diệp Thanh như bị kim đâm, nhói lên một chút, miệng không thể cười được nữa, khuôn mặt liền trùng xuống.
" Hôm nay khí trời rất tốt, ta muốn ra ngoài tản bộ" Bạch Diệp Thanh đứng dậy nói với Triệu Phương An.
Vì ở thế giới này, Triệu Phương An chỉ là đầy tớ, chủ nói gì thì phải nghe theo, nên việc Bạch Diệp Thanh muốn như thế nào cô đều phải tuân lệnh, cố gắng diễn theo giống như trong phim, biết thế này trước cô đã xem thật nhiều phim cổ trang.
Ở đông cung có một chiếc hồ tên Bình Lư , xung quanh hoa lá nở rất đẹp, mọi người trong cung đều rất thích đi tản bộ ở đó, tất nhiên Bạch Diệp Thanh cũng vậy, đã mấy hôm cô thấy trong người không vui vẻ, hôm nay thật muốn ra đó ngắm cảnh cho thư thái.
Không biết là trùng hợp hay gì nhưng khi đến đó Bạch Diệp Thanh liền gặp Bạch Diệp Nhan cùng Ngô Tử đang tản bộ quanh hồ, Triệu Phương An tất nhiên thấy cảnh đó liền không vui, khuôn mặt liền thay đổi. Còn về phía của Bạch Diệp Thanh, cô lại thấy mọi thứ như thể chuẩn bị diễn ra một vở kịch.
" Tỷ tỷ", " Thanh nhi" Bạch Diệp Nhan nhìn thấy Bạch Diệp Thanh thì hành lễ, còn Ngô Tử thì thấy thật vui trong lòng.
" Hôm nay, Ngô huynh rảnh rỗi đến đây tản bộ sao?" Bạch Diệp Thanh nhìn Ngô Tử nói.
Được Bạch Diệp Thanh hỏi, Ngô Tử rất thích thú, dùng ánh mắt trìu mến nhìn Bạch Diệp Thanh, miệng không ngừng mỉm cười.
Còn Bạch Diệp Nhan thì lại nhìn Ngô Tử, ánh mắt có chút buồn bã, người mà mình thích bao nhiêu năm nay rất thích tỷ tỷ của mình, dù trải qua chuyện của Điềm Bạch Ngôn, Bạch Diệp Nhan vẫn chưa hết được tình cảm đối với Ngô Tử. Điềm Bạch Ngôn của thế giới kia và Ngô Tử của thế giới này mặc dù khuôn mặt giống hệt nhau nhưng lại là hai người hoàn toàn khác, không thể đem sai lầm của người khác gán vào huynh ấy.
Đứng nhìn nãy giờ, Triệu Phương An trong lòng nổi ghen tuông nhưng ở đây cô có thể làm được cái gì chứ, nhìn ánh mắt của Bạch Diệp Nhan chỉ hướng đến phía nam nhân kia một giây cũng không rời, cô ấy sau mọi thứ vẫn không thể quên được người mình thầm thương trộm nhớ. Trong lòng Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An cô có thực sự có chỗ đứng không? nếu có thì chắc chắn vẫn chỉ đứng sau tên Ngô Tử đó, gái thẳng thì vẫn mãi là gái thẳng, cô hi vọng cô ấy yêu mình sao? Viển vông quá rồi.
Nuốt cơn tức giận vào trong bụng, Triệu Phương An ở đây không có tiếng nói, còn nam nhân kia, hắn là con quan, ở đây cô vốn dĩ không thể đứng ngang hàng với hắn, cảnh tượng này Triệu Phương An chỉ có thể đứng nhìn, nhìn người mình yêu say đắm người khác mà không thể làm gì. Bạch Diệp Nhan thực chất không thích cô, chỉ là cô quá ảo tưởng thôi, Triệu Phương An đứng tự cười nhẹ an ủi bản thân, lồng ngực thật đau như có tảng đá lớn đè lên, cảm giác thật khó chịu vì ngoài đứng một chỗ cô không thể làm gì khác.
Nhìn khuôn mặt buồn bã cúi gằm của Triệu Phương An, Bạch Diệp Thanh tiến đến đưa tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ kia, miệng nở một nụ cười. Ngô Tử cùng Bạch Diệp Nhan thực sự bị bất ngờ với hành động đó, Ngô Tử hắn nghĩ Triệu Phương An chỉ là một tên cận thần và Bạch Diệp Nhan cũng nghĩ đối với Triệu Phương An, tỷ tỷ chỉ xem nàng là một cận thần, không nghĩ được Bạch Diệp Thanh lại làm thứ hành động đó với một tên nô tài, Ngô Tử tức muốn ói máu.
" Dương... đừng buồn, ta muốn ngươi lúc nào cũng vui vẻ" Bạch Diệp Thanh đôi tay vẫn áp vào má của Triệu Phương An nói.
Vốn đã quen với việc ngày nào Bạch Diệp Thanh cũng vuốt ve khuôn mặt của mình, Triệu PHương An cũng không cự tuyệt hành động đó, đôi mắt long lanh vì có một tầng hơi nước phủ lên của cô nhìn Bạch Diệp Thanh mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu. Sau đó, Bạch Diệp Thanh khoác tay Triệu Phương An đi lướt qua hai người đang đứng yên bất động kia đi ngắm cảnh cùng Triệu Phương An tiếp.
Đây là tình cảnh gì vậy? Bạch Diệp Nhan đứng nhìn theo bóng lưng của hai người kia, trong lòng nổi lên một thứ cảm giác thật khó tả, có Ngô Tử ở đây nhưng không còn thấy vui như trước nữa rồi, cô cũng không hiểu được bản thân mình nữa, trước giờ rất thích Ngô Tử nhưng khi nhìn Triệu Phương An thân thiết với người khác thì cũng sinh ra chán ghét, đây là cô đang thích hai người cùng một lúc sao? là ích kỷ quá rồi.
"Diệp Thanh, cảm ơn đã giúp ta" Triệu Phương An đi khỏi nơi hai người kia đứng thì cũng buông cánh tay của Bạch Diệp Thanh ra, điều đó khiến nụ cười trên môi Bạch Diệp Thanh vụt tắt.
"Ngươi đối với ta một chút cũng không động lòng sao?" Bạch Diệp Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Phương An nói.
" Người ta thích chỉ có Bạch Diệp Nhan chưa hề nghĩ đến người khác" Một câu của Triệu Phương An khiến trái tim của Bạch Diệp Thanh như bị bóp nghẹt lại, sau mọi thứ thì nàng cũng không động lòng.
Lần này là đến lượt Bạch Diệp Thanh tự cười an ủi mình, cô nhìn Triệu Phương An một hồi, sau đó cũng tự mình ly khai.
Nhìn theo bóng lưng ấy, Triệu Phương An thấy mình thật đáng trách nhưng cô không thể làm gì khác, dù có làm tổn thương Bạch Diệp Thanh thì cũng không thể nào thay đổi được tình cảm của mình. Đứng suy nghĩ Triệu Phương An bỗng nghe thấy một tiếng thứ gì đó bay nhanh như xé gió về phía của Bạch Diệp Thanh, chạy thật nhanh lại nhưng không kịp nữa, chỉ có thể nhìn Bạch Diệp Thanh ngã xuống. Nhìn về phía mũi tên bay, Triệu Phương An thấy một bóng người mặc đồ đen ở phía mấy cây tre cao lớn, hắn ta thu cung tên lại rồi chạy mất. Mấy cung nữ đứng đó sợ hãi la hét gọi người tới bảo vệ công chúa và bắt tên thích khách, còn Triệu Phương An đến đỡ Bạch Diệp Thanh dậy, vội vàng bế cô ấy đến một căn phòng gần nhất, để Bạch Diệp Thanh nhẹ nhàng nằm xuống, cô dùng lực bẻ ngắn mũi tên kia đi rồi chỉ vài giây sau có một đại phu chạy vào.
Bạch Diệp Nhan cùng Ngô Tử sau khi nghe tiếng la hét thì cũng lo lắng đi theo, cả hoàng cung bị một phen náo loạn, hoàng thượng cùng hoàng hậu sau khi nghe tin Nhị công chúa bị ám sát thì cũng nhanh chóng chạy đến.