Tiệc tùng gì mà thật sự lâu, Triệu Phương An đứng phải mấy tiếng đồng hồ, đôi chân như muốn rã rời. Đã vậy bụng còn đói, nhìn bọn họ ăn toàn đồ ăn ngon mắt mà đến phát thèm, Triệu Phương An đứng nhìn mà phải nuốt nước miếng, Diệp Thanh cô ta ác quá, bắt cô đứng đây thà giết cô đi còn hơn, Triệu Phương An than vãn.

Để ý từ nãy đến giờ, Bạch Diệp Nhan uống đã mấy ly rượu, tửu lượng của cô ấy đâu có nhiều như vậy, lo sốt vó Triệu Phương An muốn ra ngăn lại quá, nhưng ở đây là cổ đại, làn càn là bị chém đầu ngay.

Bỗng chốc, Triệu Phương An nghe thấy Bạch Đế nói là tam công chúa vốn đã đến tuổi cần tìm một nam nhân ưng ý cho bản thân, ông ta say đến mức nói linh tinh rồi, Triệu Phương An đứng bên cạnh nghe thấy thì giật mình, một tia giận dữ nổi lên.

Cả hoàng cung nghe thấy cũng bất ngờ, rồi mấy ông quan này kia cũng đưa con trai mình ra, xin một đặc ân. Triệu Phương An để ý toàn là mấy tên xấu xí, trừ bỏ ánh mắt của Bạch Diệp Nhan đang nhìn hướng đến một người ngồi ở bên phải, hắn ta....

ĐIỀM BẠCH NGÔN

Đôi mắt của Triệu Phương An mở to, cô bất giác bước lên vài bước nữa nhìn chằm chằm hắn ta khiến Bạch Đế và hoàng hậu chú ý, cả gia đình Bạch Diệp Nhan đều đang nhìn cô. Sau khi nhận thấy mình vừa gây ảnh hưởng đến mọi người thì cô cúi người lúi lại về chỗ cũ.

Tên Điềm Bạch Ngôn đó.... Chẳng lẽ là Ngô Tử mà Bạch Diệp Nhan nói, cô ấy vẫn còn tình cảm với người như vậy, nhưng ánh mắt của tên Ngô Tử đó một mực hướng đến Bạch Diệp Thanh. Cô thích Diệp Nhan, Diệp Nhan thích Ngô Tử, Ngô Tử thích Diệp Thanh, Diệp Thanh thì thích cô, cái tình huống gì vậy trời. Triệu Phương An đau đầu nghĩ ngợi, cô sẽ phải làm Diệp Nhan yêu mình sao? Cô ấy có tình cảm với cô không? Triệu Phương An ngẩn người nghĩ ngợi.

Sau khi bữa tiệc gần kết thúc, thấy Bạch Diệp Nhan đứng dậy, có vẻ là trở về phòng mình, Triệu Phương An muốn đi theo, nhưng làm sao có thể trốn bây giờ. Triệu Phương An liền nhân lúc mọi người không để ý lùi ra đằng sau chính cung mà lẻn ra ngoài. Lén lút đi đằng sau Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An lo lắng Diệp Nhan say rồi, cô ấy đi còn không vững nữa kìa, có lên đỡ cô ấy không? Chỉ sợ rằng cô ấy không nhận ra mình, Triệu Phương An mải suy nghĩ, thì Bạch Diệp Nhan kêu lên một tiếng, cô ấy sắp ngã.

Nhanh chân chạy đến, Triệu Phương An đỡ Bạch Diệp Nhan trên tay.

" Diệp Nhan...Diệp Nhan cô có sao không?" Triệu Phương An vội vàng hỏi.

" Ai vậy? Giọng ngươi giống An quá... Nhưng mà An làm sao ở đây được?" Bạch Diệp Nhan mơ màng nói.

" Ta đưa cô về phòng" Triệu Phương An bế Bạch Diệp Nhan lên, nhưng phòng cô ấy ở đâu? Bạch Diệp Nhan say đến thiếp đi rồi.

Có một cung nữ đi qua, Triệu Phương An liền bế Bạch Diệp Nhan lại hỏi, cô cung nữ đó ban đầu thấy hơi lạ vì tam công chúa được một nam nhân lạ mặt bế, nhưng để ý thấy công chúa say rồi nên cung nữ đó  cũng chỉ đường cho Triệu Phương An. Gật đầu cảm ơn, Triệu Phương An nhanh chóng bế Bạch Diệp Nhan vào phòng, choáng ngợp với căn phòng này, nó cũng đẹp không khác gì phòng của Bạch Diệp Thanh vậy.

Đặt Bạch Diệp Nhan xuống giường, Triệu Phương An cười âu yếm, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của người kia, cô ấy thực xinh đẹp, sao bây giờ cô mới nhận ra người kia đẹp đến vậy, dường như men rượu làm hai má ửng hồng làm tăng vẻ đẹp của Diệp Nhan. Triệu Phương An ngồi cạnh giường ngắm không thấy chán, cho đến khi nghe thấy tiếng của mấy người ngoài cửa, cô lo lắng mở cửa chạy ra ngoài.

Trong cung thực sự lớn, Triệu Phương An bị lạc mất rồi, bây giờ làm sao để trở lại chính cung đây. Nhỡ Bạch Diệp Thanh không thấy cô lại nổi giận, Triệu Phương An lo sợ tìm đường, cho đến khi có một tên áo đen từ đâu nhảy xuống ngay cạnh cô. Triệu Phương An bị bất ngờ, cả người giật nảy lên, tên áo đen đó không phải người xấu, chỉ là chỉ đường cho cô về phòng của Bạch Diệp Thanh, có vẻ hắn là tay sai của cô ta.

Đi theo tên áo đen kia, Triệu Phương An đúng thật trở về phòng của Bạch Diệp Thanh. Mở cửa ra, Triệu Phương An thấy Bạch Diệp Thanh đang ngồi ở bàn trang điểm, gỡ từng món trang sức trên người xuống.

" Lại đây" Bạch Diệp Thanh giọng nói đầy khí lạnh.

Run run, Triệu Phương An lại gần, Bạch Diệp Thanh cởi xuống áo choàng đỏ bên ngoài đưa cho Triệu Phương An, không biết làm gì, Triệu Phương An bèn treo nó lên tấm che gỗ bên cạnh.

Bạch Diệp Thanh trở lại giường, cô ta nói Triệu Phương An lại gần mình, sau đó bắt Triệu Phương An nằm xuống bên cạnh. Cái gì vậy hai người vừa quen nhau được vài tiếng thôi mà, cô ta bắt cô phải ngủ cùng rồi sao?.

" Khi nãy ngươi trốn đi đâu? Ta nói ngươi chỉ được ở cạnh ta." Bạch Diệp Thanh dùng âm điệu tức giận nói.

" Ta ....ta...đi vệ sinh một chút" Triệu Phương An lắp bắp trả lời.

"Người của ta nói thấy ngươi từ phòng tiểu muội đi ra, ngươi tính làm gì nàng sao?" Bạch Diệp Thanh hỏi.

" Không có... Không có, nhầm rồi ta lần đầu vào cung nên vẫn đi lạc, mong công chúa điện hạ tha tội" Triệu Phương An chắp hai tay trước mặt như muốn lạy Bạch Diệp Thanh, vội vàng thanh minh.

Tạm tin lời Triệu Phương An, Bạch Diệp Thanh cười phá lên, tên này mới dọa vài câu mà đã sợ như vậy, xem ra sau này trêu đùa hắn thực thích. Nằm sát vào Triệu Phương An, Bạch Diệp Thanh đưa tay vuốt ve má của người kia.

"Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân" Triệu Phương An né tránh.

" Ngươi là nam nhân sao?" Bạch Diệp Thanh cười mỉa mai.

" Một khi ta đã thích ai ta sẽ chẳng để ý những thứ khác" Bạch Diệp Thanh vuốt ve khuôn mặt Triệu Phương An nói.

Bạch Diệp Thanh thực thích khuôn mặt của Triệu Phương An, đó là lý do vì sao cô thích vuốt ve khuôn mặt người kia đến vậy, ngay từ lần đầu nhìn thấy Triệu Phương An đã ngay lập tức có hứng thú với cô sau đó lại càng muốn biến Triệu Phương An thành của mình.

" Nhưng cô là công chúa, ta hiện tại phận là nam nhân, việc này để người ngoài biết được vẫn là không hay" Triệu Phương An lúng túng nói.

" Ngoài kia có bao nhiêu nam nhân muốn lên giường với ta còn không được, ngươi được sủng ái như vậy còn không muốn?" Bạch Diệp Thanh kéo cổ áo bào của Triệu Phương An lại môi gần chạm vào môi của Triệu Phương An.

Cái gì vậy? Nữ nhân cổ đại táo bạo đến mức này sao? Sao nó khác trong phim như vậy? Triệu Phương An toát mồ hôi, môi gần môi khiến cô hô hấp có chút nhanh hơn bình thường, Bạch Diệp Thanh đây là muốn làm gì?.

Vốn dĩ Bạch Diệp Thanh là một nữ nhân có tính cách riêng biệt với những người khác, thỉnh thoảng đem cả nam nhân và nữ nhân lên giường không vì lý do nào hết, vốn dĩ cả hoàng cung đều biết, Bạch Đế có nhắc nhở, nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, chẳng ai có thể nói được cô, mọi người sau khi quen với việc này thì cũng đều ngó lơ. Mặc dù, nam nhân cùng nữ nhân được lên giường với cô nhưng ngoài ngủ ra vẫn chưa ai được phép đi quá giới hạn với nhị công chúa. Những nam nhân qua đêm với Bạch Diệp Thanh đều chán nản khi ra về, tất nhiên bọn chúng vì hi vọng quá nhiều rồi tự mình thất vọng, nam nhân nữ nhân trong kinh thành cũng chỉ để Bạch Diệp Thanh chơi đùa chứ không hề hứng thú .

Triệu Phương An có ý nằm lui vào sát tường thì Bạch Diệp Thanh lại tiến đến, mỗi lần như vậy đều bị cô ta ép cho đến sát tường, cuối cùng không làm được gì nữa cô liền định quay lưng về phía Bạch Diệp Thanh né tránh thì bị cô ta kéo người lại, dùng môi cưỡng hôn Triệu Phương An.

CÁI QUÁI GÌ VÂY???!!!!

Triệu Phương An đôi mắt mở to, tim chậm một nhịp hoảng hốt, bị cả chị cả em nhà này cưỡng hôn sao?




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play