Nghe thấy Vương Từ Phong cảnh báo, Triệu Phương An cùng Thuần Bá Hiên ngồi sau xe quau đầu ngoảnh lại, đúng là có một chiếc đang đi theo sau.
"Vương Từ Phong, cậu đi nhanh thêm chút nữa, chúng ta phải mau đến cảng phía đông, phải đánh lạc hướng bọn chúng." Triệu Phương An nói.
Nhiều lần được phái đến cảng phía đông để điều tra, Triệu Phương An có biết một con đường tắt giúp đến đó nhanh hơn. Sau khi ra khỏi đường hầm, cô liền chỉ đường cho Vương Từ Phong di chuyển.
" Chị có mang chiếc theo USB của em không?" Thuần Bá Hiên quay sang hỏi.
Lấy từ trong túi ra chiếc USB của Thuần Bá Hiên, Triệu Phương An đưa lại cho cậu ta.
" Nếu có máy mà không có chiếc USB này thì cũng rất mất thời gian để hack lại. Chị cho em mượn máy của chị" Thuần Bá Hiên ra hiệu.
Mở chiếc điện thoại của Triệu Phương An lên, vào phần tin nhắn, Thuần Bá Hiên ấn ấn một lúc, một văn bản đã được soạn, Thuần Bá Hiên nói với Triệu Phương An gửi cho người nào mà cô tin tưởng nhất ở sở.
Đọc văn bản mà Thuần Bá Hiên soạn, Triệu Phương An đọc có chút không hiểu nhưng vẫn theo lời mà gửi cho Dịch Cảnh Liêm ở sở.
" Dấu hiệu trên định vị dừng lại rồi " Thuần Bá Hiên chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nói.
Đúng là đã cắt đuôi được chiếc xe bám theo, Triệu Phương An như nhẹ đi một phần, nhưng vẫn phải nhanh chóng đến nơi mà định vị dừng lại.
Đứng trước một căn nhà kho, cả ba người xuống xe, Thuần Bá Hiên ôm chiếc laptop, chăm chú nhìn vào màn hình.
"Ở trong này" Thuần Bá Hiên khẳng định.
Rút chiếc súng lục ở dây đeo sau lưng ra, Triệu Phương An mở chốt an toàn, lên đạn rồi cúi người đề phòng, cô đẩy Thuần Bá Hiên lại phía sau, rồi kêu cậu ta ở trong xe đợi. Triệu Phương An cùng Vương Từ Phong từ từ tiến lại căn nhà kho, mỗi bước đi đều thật chậm rãi, tránh gây ra tiếng động. Triệu Phương An dùng tay từ từ đẩy nhẹ cánh cửa gỗ đã bị mục nát ra, sau đó cô ra hiệu cho Vương Từ Phong để cả hai cùng vào.
" Bỏ vũ khí xuống, cảnh sát đây" Câu đầu tiên của mấy người cảnh sát khi đi bắt tội phạm.
Trong nhà kho chỉ có hai tên thôi sao? Bọn chúng không những không nghe mà còn nhanh chóng dùng súng để chống trả lại, làm Triệu Phương An và Vương Từ Phong phải nhanh chóng núp sau bức tường, bọn chúng quá hung hãn, làm thế nào để vào bây giờ?
Thấy mọi thứ không thể nhúc nhích được, Triệu Phương An bèn lấy chiếc điện thoại của mình ra, dùng nó để làm một chiếc gương, thấy hai tên kia đang đứng đó và vẫn chĩa súng vào hướng của mình.
Đằng sau kia là? Là ba của Thuần Bá Hiên đang ngồi trên một chiếc ghế, Triệu Phương An sửng sốt, ông ấy quanh người bị buộc bom, còn có cả đồng hồ đếm ngược, nhưng nhìn qua màn hình điện thoại thật khó nên Triệu Phương An không biết được là còn bao nhiêu thời gian, không thể đợi người tới kịp nữa.
Cắn răng Triệu Phương An kéo cò súng, ngược tay lại, chĩa súng về phía hai tên áo đen kia còn một tay cầm điện thoại để lấy tầm nhìn, mồ hôi trên trán đã chảy xuống thành từng giọt, tim cô đập thình thịch tưởng chừng có thể nghe thấy được rõ từng nhịp. Đôi tay run rẩy vì sợ nếu không may bắn phải bố của Thuần Bá Hiên, nhưng ngồi không cũng không phải cách. Triệu Phương An ra một quyết định táo bạo, cô dùng màn hình điện thoại để lấy tầm nhìn rồi nghiêng tay mà bắn.
Viên đạn kia vụt bay như một tia chớp nó gim thẳng vào bả vai một tên áo đen, khiến hắn bất ngờ mà sợ hãi, khuỵu xuống ôm lấy bả vai mình. Trúng rồi, thật sự trúng rồi, trong lòng Triệu Phương An nhẹ nhõm đi phần nào, không đợi bọn chúng trở tay, cô lao vào, bắn thêm hai nhát vào đùi của tên còn lại. Tên áo đen bị bắn vào vai vừa nãy, hắn ta tức giận định nhấc súng lên bắn Triệu Phương An nhưng Vương Từ Phong nhanh chóng bắn thêm một phát vào người, làm tên kia liền nằm bất động.
Nhanh chóng đá khẩu súng của tên còn sống sang một bên, Triệu Phương An dùng còng tay, trói hắn lại rồi nhìn đồng hồ đếm ngược trên người của bố Thuần Bá Hiên, thật may mắn, bọn chúng chưa kích hoạt đồng hồ. Chú ấy, có lẽ bị đánh thuốc mê tới bất tỉnh nhưng có lẽ người không bị gì nhiều.
Thuần Bá Hiên núp ở cửa, thấy mọi thứ đã ổn liền chạy vào, sợ hãi quỳ xuống chiếc ghế mà ba mình đang ngồi, nhìn chỗ bom đang bị quấn trên người ba mình khiến khuôn mặt cậu ta trắng bệch, nhưng đồng hồ chưa đếm ngược, thật tốt.
Nhẹ nhõm đi phần nào, Triệu Phương An vỗ vai Thuần Bá Hiên, cũng may bản thân có thể giữ được lời hứa với cậu ta.
Chưa kịp vui mừng bỗng chiếc đồng hồ đếm ngược trên quả bom kia bất chợt hoạt động, 5 phút đếm ngược còn lại, sau đó căn nhà kho nhỏ vang lên tiếng súng, từ đâu? Triệu Phương An nhanh chóng giơ súng lên phòng thủ, nhưng khẩu súng trên tay cô liền bị một vật nào đó bắn trúng mà bay khỏi tay của Triệu Phương An. Triệu Phương An bị bất ngờ, quay đầu nhìn lại, tại sao? Tại sao? Triệu Phương An tự hỏi.
" Vương Từ Phong cậu đang làm gì vậy?" Triệu Phương An lấy thân mình chắn trước ba con nhà Thuần Bá Hiên mà hét lớn.
Súng của hắn còn chưa hạ xuống, Vương Từ Phong nhìn Triệu Phương An bằng một ánh mắt như muốn ăn thịt vậy, một khuôn mặt căm phẫn, rất muốn giết chết Triệu Phương An thật nhanh, nhưng vì sao? Cô không hề gây hiềm khích gì với cậu ta, cậu ta còn là một cảnh sát giỏi được tin tưởng trong sở, tại sao lại làm việc này.
" Làm gì sao??? Chính là muốn giết chết cô" Vương Từ Phong nghiến răng tức giận nói.
" Tôi không gây thù oán gì với cậu, tại sao lại phải làm thế?" Triệu Phương An cẩn trọng nói, bây giờ tốt nhất vẫn là giữ an toàn cho ba con nhà Thuần Bá Hiên nhưng cũng phải thật nhanh lên vì quả bom đang đếm ngược từng giây.
" Không gây thù oán sao? Cô... Chính cô là người đã đẩy anh trai tôi đến cái chết, chính cô là người đã giết chết anh ấy" Vương Từ Phong giọng nói căm phẫn nghĩ lại.
Anh trai của Vương Từ Phong là Vương Từ Dao, cũng là một cảnh sát giống em trai nhưng bởi vì bị Điềm Gia mua chuộc, nên đã làm gián điệp cho bọn chúng, cũng chính cậu ta là người xóa đi giấu vết của nhiều vụ buôn bán vũ khí và từng giết một người đàn em vì không may bị phát hiện. Phải mãi cho đến khi Triệu Phương An tìm được đủ manh mối kết tội thì mới bị ra hầu tòa và bị tuyên án nặng nhất đó là tử hình. Vương Từ Phong là em trai nhỏ của Vương Từ Dao, để vào được sở cảnh sát, cậu ta cũng theo vết xe đổ của anh mình cấu kết với Điềm Gia, làm tay sai cho bọn chúng để có cơ hội trả thù cho anh.
Sau bao nhiêu thời gian, hắn đã có cơ hội lục lại hồ sơ vụ án của anh trai năm nào để điều tra lại, người lập công khi đó là một nữ cảnh sát trẻ nhưng vô tình phát hiện ra bí mật của Vương Từ Dao mà phối hợp cùng tổ trưởng tổ trọng án tìm ra bằng chứng kết tội hắn ta. Sau chiến công đó nữ cảnh sát kia được nhận vào làm trong tổ trọng án, lập nhiều công trạng mọi người đều ngưỡng mộ. Đó cũng không phải ai khác mà chính là Triệu Phương An, nữ cảnh sát duy nhất của tổ trọng án.
"Người sai là anh cậu, một cảnh sát chính trực không bao giờ lại làm tay sai cho bọn tội phạm được" Triệu Phương An nhớ lại vụ án năm xưa rồi nói.
" Cô là người hại chết anh ấy, bây giờ cô sẽ phải đền mạng" Vương Từ Phong nói xong tay liền bóp cò.
*bang*