Triệu Phương An ăn sáng xong, thấy Bạch Diệp Nhan ngồi xem tivi thì nói.
"Hôm nay tôi được nghỉ, có muốn đi ăn gì không?" Triệu Phương An ngồi xuống bên cạnh, thấy Bạch Diệp Nhan đang ăn bánh, muốn xin một miếng thì bị người kia hất tay ra.
" Không cho tôi ăn một miếng được à?" Triệu Phương An nhăn mặt.
" Ngươi đi mà ăn mấy nữ nhân ở thanh lâu" Bạch Diệp Nhan không thèm liếc nhìn Triệu Phương An lấy một cái, chăm chú nhìn vào màn hình tivi nhưng tâm trí thì vẫn luôn nghĩ đến buổi tối hôm qua có một nữ nhân đưa Triệu Phương An về.
"Nữ nhân??? Thanh lâu là cái gì? Tôi ăn cái gì cơ?? Cô bị sao vậy? Tự dưng nổi đóa với tôi?" Triệu Phương An không hiểu người kia nói gì, ngồi đặt ra hàng vạn câu hỏi.
" Ngươi còn chối, ngày qua thật muộn ngươi mới về nhà lại còn có một nữ nhân xinh đẹp đi cùng, đã thế bản thân say đến không biết trời đất đâu, chỉ có thể là đi thanh lâu chơi với đám nữ nhân không đứng đắn" Bạch Diệp Nhan bĩu môi nói.
" Nữ nhân kia còn nói cảm ơn ngươi vì đã giúp nàng có một buổi tối thật vui vẻ, ta theo lời nàng truyền đạt lại cho ngươi" Nói xong Bạch Diệp Nhan đi vào phòng ngủ, để Triệu Phương An ngồi lại vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
'Đêm qua đi uống cùng Trương Mạn Hy chắc chắn cô ta đã nói gì cho Bạch Diệp Nhan' Triệu Phương An ngồi ở phòng khách nghĩ. Nhưng mà chỉ có thế thì cô ta cớ gì lại phải giận cơ chứ, Triệu Phương An khó hiểu nghĩ.
-----------------------------------
Tại sở cảnh sát.
Cảnh sát thành số K vừa mới bắt được một tin tặc rất thông minh, nhưng thật bất ngờ vì cậu ta chỉ mới có 20 tuổi, một người 20 tuổi mà không được đào tạo qua trường lớp nào mà có thể hack vào hệ thống của quốc gia một cách dễ dàng thì thật là một sự khó tin.
Nhưng dù cậu ta thực sự là một thiên tài nhưng nếu hack vào hệ thống của nhà nước thì dù có là ai cũng sẽ bị bắt.
Tên: Thuần Bá Hiên
Tuổi: 20
Nghề nghiệp: Không có
"Sau khi học xong cấp phổ thông thì không học lên đại học dù đạt điểm đỗ đại học lớn như XS. Chính mắt mình chứng kiến mẹ bị tai nạn giao thông từ khi 10 tuổi, hiện tại đang sống với ba là một nhân viên làm thuê bình thường. Không hiểu vì sao lại có thể tự mình học được cách hack vào nhiều hệ thống lớn của các công ty và nhà nước. Sau khi bị tra hỏi tại sao lại làm vậy thì chỉ trả lời một câu " Thích thì hack". Với cậu ta hack là niềm vui" Một nhân viên cảnh sát đứng lên đọc thông tin đã thu thập được về Thuần Bá Hiên trong cuộc họp.
Vừa đi làm Triệu Phương An đã bị triệu tập vào ngay phòng họp, sau khi hình ảnh của cậu hacker trẻ tuổi kia được đưa lên, Triệu Phương An nhìn hình ảnh thì thấy kì lạ, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhìn rất quen mắt.
Để giải đáp thắc mắc của bản thân, Triệu Phương An xin phép được tự mình thẩm vẫn cậu hacker kia.
Vừa vào phòng thẩm vấn, Triệu Phương An nhìn thấy một cậu trai trẻ đang ngồi ôm đầu, có lẽ không nghĩ mình làm mấy việc đấy lại bị bắt thế này. Triệu Phương An ngồi xuống, gõ gõ xuống bàn ý muốn cậu ta ngẩng đầu lên, đúng thật khuôn mặt cậu ta nhìn rất quen nhưng Triệu Phương An lại không nhớ được đã gặp khi nào.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Thuần Bá Hiên sau khi nhìn thấy Triệu Phương An thì trố mắt bất ngờ.
" Tôi có gặp cậu ở đâu rồi đúng không?" Biết ngay là đã từng gặp cậu ta rồi mà.
" Chị không nhớ sao?...4 năm trước khi em bồng bột bỏ nhà đi, nằm chật vật ở ngoài đường vì đói và không có chỗ ở, chị là người đã mua đồ ăn cho em và cho tiền để bắt xe về nhà, em vẫn luôn ghi nhớ." Thuần Bá Hiên gặp được ân nhân ngày trước thì khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng.
" Aaaa tôi nhớ ra cậu rồi, nhưng ngày đó tôi có nói mấy lời đó sao?" Triệu Phương An cười ái ngại.
Cuối cùng cũng nhớ ra cậu bé kia, Triệu Phương An đã giải đáp thắc mắc trong đầu của mình và thẩm vẫn cậu hacker kia một cách nhanh chóng.
Với Thuần Bá Hiên ai giúp đỡ mình thì rất coi trọng, Triệu Phương An lại là người giúp cậu ta khi cần nhất, ơn nghĩa này Thuần Bá Hiên sau bao nhiêu năm vẫn ghi nhớ.
Được Thuần Bá Hiên tin tưởng đồng ý giao nộp chiếc USB chứa dữ liệu của tất cả các máy tính cậu ta hack được, Triệu Phương An liền đưa cho đội phòng chống tội phạm công nghệ cao, để họ giải mã.
Tạm thời Thuần Bá Hiên bị tạm giam, dù bố cậu ta đến sở cảnh sát cầu xin, ông ấy không biết việc làm của Thuần Bá Hiên hằng ngày chỉ luôn ôm cái máy tính lại có thể bị kết tội và vào tù.
Sau vụ đó thì Triệu Phương An cũng bận tối mũi vào công việc, một tuần rồi cô đều 10 giờ đêm mới trở về nhà, khi về thì Bạch Diệp Nhan cũng đã đi ngủ. Triệu Phương An luôn phải thật nhẹ nhàng vào bếp anh vội túi đồ ăn nhanh cô mua và nhẹ nhàng đi tắm không đánh động tới Bạch Diệp Nhan.
Cứ như vậy dù ở chung nhà cả hai cũng không nhìn mặt nhau là mấy, Bạch Diệp Nhan đi chơi với Điềm Bạch Ngôn cũng không còn thấy vui, dạo này Điềm Bạch Ngôn cũng giống như đã thay đổi.
Hắn ta gần đây luôn làm những hành đụng chạm đến cơ thể của Bạch Diệp Nhan dù Bạch Diệp Nhan đôi khi không muốn. Dần dần Điềm Bạch Ngôn mới lộ rõ bộ mặt là một gã trai tồi của hắn.
Trong một lần đi điều tra, Triệu Phương An nhìn thấy Điềm Bạch Ngôn đang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp nào đó dù Bạch Diệp Nhan và hắn ta luôn đi chơi mỗi ngày, cứ ngỡ hắn thích Bạch Diệp Nhan là thật nhưng không, hắn chưa hề nghĩ vậy mà chỉ cố làm một chàng trai hoàn hảo trong mắt Bạch Diệp Nhan vì cô ta ngu ngốc, dễ bị lừa. Nếu không vì Bạch Diệp Nhan xinh đẹp, có lẽ hắn cũng không phải mệt như vậy, con gái chỉ cần có tiền là sẽ lên giường. Nhưng đối với Bạch Diệp Nhan lại muốn có một cảm giác chơi đùa, vì cô ta khác những cô gái mà hắn từng gặp.
" Cô đừng đi với Điềm Bạch Ngôn nữa, hắn không phải Ngô Tử của cô, hắn ta rất nguy hiểm " Triệu Phương An về nhà muốn nói cho Bạch Diệp Nhan những gì mình đã nhìn thấy nhưng sợ làm cô ta buồn nên phải nói khác đi.
" Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, ta nói đừng quản ta ở bên huynh ấy. Dù Ngô Tử có như thế nào ta vẫn yêu" Mỗi lần bị Triệu Phương An nói về việc rời xa Ngô Tử, Bạch Diệp Nhan đều sinh khí tức giận.
" Kể cả việc hắn ta đi với bao nhiêu cô gái bên ngoài sao?" Thấy Bạch Diệp Nhan tức giận với mình, Triệu Phương An cũng phát hỏa, là có ý tốt nhưng lại biến thành nhiều chuyện.
" Ngươi nói cái gì?" nghe xong Bạch Diệp Nhan trố mắt đứng hình, dù không biết Triệu Phương An nói đúng hay sai nhưng trong tim cảm thấy như bị dao đâm.
" Hắn ta bên ngoài trêu đùa với bao nhiêu cô gái khác, cô vẫn nghĩ hắn yêu mình cô sao?" Triệu Phương An biết nói vậy là tàn nhẫn với Bạch Diệp Nhan nhưng cứ vậy đứng nhìn cô ta bị tên kia trêu đùa sao?.
" Ngươi câm miệng" Bạch Diệp Nhan hét lớn, nước mắt rơi xuống.
"Ngươi là cái gì mà đòi quản ta? vì cái gì mà cứ phải xen vào cuộc đời của ta như vậy?"
" Vì tôi thích cô" Triệu Phương An không kiềm chế được bản thân mình, liền nói ra.