Vài hôm sau, Bạch Diệp Nhan có thể xuất viện, tinh thần cũng có vẻ hồi phục nhưng ngoài Triệu Phương An thì cô ta không hề nói một câu nào với người khác. Ngày xuất viện, Triệu Phương An đem một bộ đồ của mình tới cho cô công chúa kia thay, bộ trang phục cosplay kia của cô ta bị bẩn cũng đã được Triệu Phương An đem ra tiệm giặt ủi.
Về cơ bản, Bạch Diệp Nhan không có đồ gì ở bệnh viện nên không cần phải dọn dẹp gì cả, cứ như vậy thay đồ là đi về thôi. Triệu Phương An đành để cô ta ở lại nhà mình vì cô khi ở đồn đã cố gắng tìm mãi lý lịch của Bạch Diệp Nhan nhưng không hề có một chút thông tin gì, cũng không có ai đăng tin tìm người thân, cô tìm cả trong bệnh viện tâm thần cũng không có bệnh nhân nào trốn trại ra cả.
"Cô đi thay đồ rồi tôi sẽ đưa cô về ở tạm nhà tôi" Triệu Phương An đưa bộ đồ trên tay cho cô công chúa.
"Thay ở đây?"
" Hả? Vào nhà vệ sinh thay, cô nghĩ cái gì mà định thay ở đây vậy?" Triệu Phương An nghe ba từ kia thì hốt hoảng.
" Ta không biết nơi nào ở đây, ngươi đi với ta" Bạch Diệp Nhan túm lấy vạt áo của Triệu Phương An nói.
Hết cách, Triệu Phương An đành đưa Bạch Diệp Nhan ra nhà vệ sinh nữ, vừa vào trong Bạch Diệp Nhan đã hét ầm lên khiến Triệu Phương An giật mình chạy thật nhanh vào trong.
"Đây là cái gì?" Bạch Diệp Nhan sợ hãi chỉ vào chiếc gương to trong nhà vệ sinh.
" Đây là cái gương thôi mà, cô không cả biết đến cái gương sao? mà đến bóng đèn cô còn không biết cơ mà" Triệu Phương An ngao ngán thở dài.
Ở chỗ của mình Bạch Diệp Nhan cũng có một cái gương đồng, nhưng gương đồng thì thường không nhìn rõ nét bản thân nên cô ta ngạc nhiên với chiếc gương của thời hiện đại cũng không phải là lạ.
Nhìn đồng hồ, đã quá giờ đi làm của Triệu Phương An, cô không muốn vì việc này mà mình lại bị phạt đi muộn nên đẩy Bạch Diệp Nhan vào phòng thay đồ. Vừa vào trong chưa được bao lâu, Triệu Phương An lại nghe thấy tiếng gọi vọng từ bên trong ra, cô đành bất đắc dĩ vào bên trong cùng cô ta.
"Y phục này lần đầu ta nhìn thấy, ta không biết thay như nào"
" Cứu tôi :< chắc chắn bị sếp phạt rồi... Cô nhìn theo tôi mặc" Triệu Phương An thở dài, cầm lấy chiếc áo, khoác ví dụ vào, rồi cầm chiếc quần hướng dẫn cô ta mặc. May là cô mang áo phông trắng bình thường và quần ống rộng cho cô ta mặc, nếu không thì không biết đến bao giờ.
Chắc phải mười phút sau Bạch Diệp Nhan mới mặc xong cả áo cả quần, cô không hiểu đây là loại y phục gì mà lại khó mặc như vậy, đã thế lại còn rất mỏng và không được kín đáo, mặc y phục này trước mặt phụ hoàng chắc chắn phụ hoàng sẽ mắng cô cho xem.
Triệu Phương An muộn giờ làm, lòng nóng như lửa đốt mau chóng kéo tay Bạch Diệp Nhan xuống lấy xe moto của mình phóng thật nhanh đến đồn cảnh sát. Đây là lần đầu tiên Bạch Diệp Nhan được ra khỏi bệnh viện, khi còn ở trong viện mọi thứ đã quá nhiều điều kì lạ đối với cô, đây là thế giới nào mà lại kì lạ đến như vậy? Trước mắt của Bạch Diệp Nhan Là một khung cảnh hết sức là mới lạ, xung quanh là những chiếc hộp sắt biết di chuyển, con người ở đây đều mặc loại y phục giống như Triệu Phương An.
Nhìn Bạch Diệp Nhan đang còn thơ thẩn, nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, một cách kì lạ cứ như là lần đầu tiên cô ta được ra ngoài đường phố vậy, Triệu Phương An có chút buồn cười rồi đội cho Bạch Diệp Nhan một chiếc mũ bảo hiểm. Đang mải nhìn mọi thứ kì lạ xung quanh mình thì bị Triệu Phương An cầm gì đó đặt lên trên đầu, giật mình Bạch Diệp Nhan lùi lại một bước, nhìn thứ trên tay Triệu Phương An mà nghi ngờ.
" Đội vào nhanh lên, tôi đang muộn lắm rồi. Đội nó cô sẽ rất an toàn đấy" Triệu Phương An giải thích mãi Bạch Diệp Nhan mới đồng ý đội mũ bảo hiểm lên.
Xong xuôi, Triệu Phương An lên xe nổ máy, bảo Bạch Diệp Nhan ngồi lên, thì cô ta vẫn còn lưỡng lự không chịu ngồi. Đây là thứ gì mà lại phát ra tiếng kêu như vậy? nó nhìn thật giống một con chiến mã nhưng không phải.
Thật rắc rối Triệu Phương An kêu mãi mà cô ta không chịu lên xe, cô đành chống xe xuống, đi xuống bế Bạch Diệp Nhan lên đặt xuống yên xe, cô ta thật sự rất nhẹ.
Bạch Diệp Nhan dễ dàng bị bế thì la hét chống cự. Mãi đến khi Triệu Phương An quát lên một câu cô ta mới im lặng, thật sự Triệu Phương An đang rất là muộn và người đằng sau thì cứ la hét om sòm, bao nhiêu người ở cổng bệnh viện cứ nhìn chằm chằm hai người.
"Ngươi.... ngươi là ai mà dám lớn tiếng với ta, thật to gan, người đâu....người đâu....." Bạch Diệp Nhan lại nói tiếp.
" Cô có im không? tôi thả cô một mình ở đây nhá" Triệu Phương An tức giận.
Vừa nghe thấy bị thả ở một chỗ xa lạ thế này khiến Bạch Diệp Nhan sợ hãi, cô chẳng biết đây là đâu, chỉ còn biết bám vào Triệu Phương An thôi nên đành im lặng.
Triệu Phương An cuối cùng cũng làm cô ta im lặng được thì thoải mái được một chút, cầm hai tay của cô ta vòng qua eo mình ý nói ôm vào. Bạch DIệp Nhan vì sợ Triệu Phương An sẽ bỏ cô lại nên để im cho cô ta làm gì thì làm. Nhưng bắt cô ôm lấy cô ta thì thật tự đánh giá bản thân mình cao quá, cô chán ghét rụt tay lại không thèm ôm eo Triệu Phương An.
Triệu Phương An thấy cô ta rụt tay về thì cau mày, cô không muốn ôm vào, tôi sẽ cho cô sợ đến chết luôn.
Cười nham hiểm, Triệu Phương An vặn ga, chiếc moto của cô liền phóng vèo thật nhanh về phía trước, khiến Bạch Diệp Nhan ở đằng sau đột nhiên bản thân bị cuốn theo sợ hãi đạt đến mức cao nhất. Cô chưa bao gì ngồi một con chiến mã nào lại phi nhanh như vậy, quá sợ hãi Bạch Diệp Nhan đành ôm lấy eo Triệu Phương An mà nhắm mắt lại không dám nhìn xung quanh nữa. Vì đi moto nên Triệu Phương An có thể luồn lách qua những góc hẹp một cách dễ dàng khiến Bạch Diệp Nhan ngồi trên xe đầu óc có chút quay cuồng.
Vì đồn cảnh sát với bệnh viện cũng ở gần nhau nên với tốc độ của Triệu Phương An thì chỉ năm phút sau cô đã có mặt ở đồn cảnh sát. Còn Bạch Diệp Nhan sau khi bước xuống xe thì đầu óc quay cuồng, cô cảm giác bản thân mình như ở trên mây vậy, mỗi bước đi thật kì lạ.
Triệu Phương An không để ý, chạy một mạch vào trong đồn báo cáo với cấp trên. Đúng là bị cấp trên mắng thật, lát sau Lý Vũ Thần đi vào.
" Này mọi người, ở ngoài kia có một cô gái rất xinh đẹp đứng ở cửa đồn, mau ra mà xem"
Lúc này Triệu Phương An mới nhớ đến, chạy ra dắt Bạch Diệp Nhan vào, cả đồn cảnh sát ai cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Diệp Nhan, một cô gái xinh đẹp khiến cho đám con trai chết mê chết mệt.
Triệu Phương An bảo Bạch Diệp Nhan ngồi xuống ghế và nói với một người, cô ta bị lạc và mình đang cố gắng tìm người nhà cho cô ấy. Cả đồn thi nhau vây quanh người của Bạch Diệp Nhan, ai cũng mê mẩn vẻ đẹp của cô ta còn Triệu Phương An chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì vẫn chưa tìm được gia đình của cô gái kì lạ kia.