Không nghĩ Triệu Phương An lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, Bạch Diệp Nhan ngạc nhiên. Triệu Phương An tiến vào phòng mình nhưng đi được và phút thì choáng váng khuỵu xuống, uống nhiều quá bây giờ nhìn thứ gì cũng mờ ảo. Nhanh chóng Bạch Diệp Nhan tới đỡ lấy nhưng một lần nữa chỉ nhận được cái hất tay thật mạnh của Triệu Phương An.

" Mặc kệ tôi" Triệu Phương An quát.

" Người có ý gì hả? ta chỉ là muốn giúp ngươi vào phòng, nhìn xem ngươi uống đến mất hết tâm trí rồi" Bạch Diệp Nhan bị quát lớn thì tức giận.

" Đúng vậy tôi mất hết tâm trí rồi mới lo cho cô, cô biết hắn là ai không? tại sao tôi nói cô không nghe tôi?" Triệu Phương An cau mày nhìn Bạch Diệp Nhan nói.

" Huynh ấy là Ngô Tử, là người mà ta thích nhất, ngươi việc gì mà phải lo cho ta" Cả hai tức giận đã lên tới đỉnh điểm, đều dùng ngữ khí rất lớn.

" Hắn ta không phải Ngô Tử của cô, hắn là con người của Điềm Gia, cô tránh xa họ ra được không?..... Mà .....cô nói đúng, tôi tại sao lại lo cho cô cơ chứ? tôi điên mất rồi" Triệu Phương An nhếch miệng, bản thân mình đúng là mất trí rồi.

" Ta không cần biết huynh ấy là ai, ngươi không phải phụ hoàng, không có quyền gì cấm ta qua lại với huynh ấy." 

"Cô nói đúng, là tôi không có quyền gì, tôi không phải người cô thích, không có ý nghĩa gì trong cuộc đời của cô cả, xem ra tôi nghĩ quá nhiều rồi." Triệu Phương An mím môi, đứng dậy muốn đi vào phòng nhưng bỗng giật mình vì câu nói của người kia.

Bạch Diệp Nhan mở cửa chạy ra ngoài, trước đó còn nói sẽ không nhờ vả gì Triệu Phương An nữa, nhưng tất nhiên Triệu Phương An không để yên, cô đấm thật mạnh vào tường rồi cố gắng lấy lại tỉnh táo chạy ra ngoài tìm Bạch Diệp Nhan. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo, cả hai đều chỉ mặc một chiếc áo mỏng trên người, khí lạnh dường như có thể ăn sâu vào da thịt,rất dễ dàng bị cảm lạnh.

Uống quá nhiều rượu khiến Triệu Phương An nhìn mọi thứ đều thật mơ hồ, cứ một chút lại lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo để nhìn rõ mọi thứ, cô ta mới chạy thôi mà bây giờ đã không thấy đâu rồi. Tìm mọi nơi mà vẫn không thấy cô ta đâu Triệu Phương An đã sắp kiệt sức rồi, may mắn thay khi chạy đến một cửa hàng đã đóng cửa thì nhìn thấy Bạch Diệp Nhan đang ngồi co rúm người lại vì lạnh, ánh mắt như đang mong chờ một điều gì đó.

Dùng hết sức lực còn lại, Triệu Phương An  tiến lại gần chỗ của Bạch Diệp Nhan cúi xuống ôm lấy người kia, cơ thể cô ta lạnh quá, thời tiết này rất nhanh khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống, huống hồ cô ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Hơn nữa, Bạch Diệp Nhan đang khóc, cô ta khóc vì cái gì chứ, vì đã gặp được người mình thích có phải không?.

"Đừng khóc, tôi không quản cô nữa, nhưng đừng rời đi như vậy, tôi thật sự rất sợ" Triệu Phương An ôm thật chặt Bạch Diệp Nhan, cố gắng dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cho người kia, cả hai cùng nhau trở về nhà.

Cuối cùng thì cũng về đến nhà, Triệu Phương An không còn sức lực nữa, mọi thứ tự dưng thật mơ hồ, sau khi nghe thấy Bạch Diệp Nhan gọi tên mình thì nhận thức đã không còn nữa.

--------------------------

Buổi chiều hôm sau.

Khi Triệu Phương An tỉnh dậy, lại là mùi đó, mùi của bệnh viện, dù đã quá quen rồi nhưng Triệu Phương An vẫn không hề thích cái mùi này một chút nào. Vừa định ngồi dậy thì liền đánh động một người, là Bạch Diệp Nhan cô ta đang ngủ nhưng cũng vừa tỉnh dậy. 

"Ngươi tỉnh dậy rồi, thật tốt quá "Bạch Diệp Nhan nước mắt rơi xuống, choàng dậy ôm lấy Triệu Phương An.

Nhớ về tối hôm qua thật sự là đáng sợ, sau khi vào nhà Triệu Phương An ngày càng yếu dần, đi được nửa bước thì ngã khuỵu xuống, Bạch Diệp Nhan sợ xanh cả mặt, cố gắng lay người và gọi Triệu Phương An dậy nhưng cô ta cứ nằm im ở đó không có được một cử động. Thật may có Phùng tỷ tỷ nghe thấy tiếng khóc của Bạch Diệp Nhan nên đã chạy sang xem và nhanh chóng gọi cấp cứu, không thì tính mạng của Triệu Phương An không biết sẽ ra sao.

" Được rồi, đừng lo nữa. Cô từ hôm qua đến giờ đã ăn gì chưa?" Triệu Phương An cười nhẹ nói.

"Ngươi tại sao vẫn nghĩ đến ta?" Bạch Diệp Nhan rơi nước mắt nói.

" Vì tôi lo cho cô, tiểu công chúa ạ" Triệu Phương An từ từ đưa cánh tay lên lau đi hai hàng nước mắt trên má của người trước mặt, cô ta lúc mới gặp không có hay khóc như vậy.

Không hiểu tại sao sau khi nghe câu nói kia của Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan lại càng được đà, nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, khiến Triệu Phương An phải dỗ mãi cô ta mới đồng ý ra ngoài ăn chút gì đó cùng Dịch Cảnh Liêm. 

Lát sau chị Phùng cũng vào thăm, cuối cùng cũng có người kể lại cho Triệu Phương An biết sự việc của ngày hôm qua.

" Tiểu An, em làm gì mà khiến bản thân mình bị đột quỵ vậy, nếu hôm qua em không được cấp cứu kịp thời thì tính mạng em đã khó giữ được. Bác sĩ nói em đã uống rất nhiều rượu rồi để cơ thể bị cảm lạnh dẫn đến việc bị đột quỵ, may mắn là gọi xe cấp cứu kịp thời, nếu không thì không có sau đó nữa."

" Cảm ơn chị đã cứu em, Phùng tỷ, ơn này nhất định em sẽ trả" Triệu Phương An cười.

" Được rồi, chúng ta là hàng xóm thân thiết bao nhiêu lâu em còn khách sáo gì việc này. Nhưng em cũng nên cảm ơn Tiểu Nhan, lúc em ngất đi, nó đã rất sợ hãi, chạy thật nhanh đi gõ cửa từng nhà cầu xin sự giúp đỡ, nước mắt rơi thật nhiều, miệng liên hồi nói vì nó mà em mới thành ra thế này. Có việc gì xảy ra sao?" chị Phùng nhớ lại.

Triệu Phương An nghe xong cũng chỉ biết im lặng, lát sau chị Phùng về thì Bạch Diệp Nhan cũng trở lại, cô ta còn mua bánh cho Triệu Phương An nữa.

" Ta mua cho ngươi, ăn đi" Bạch Diệp Nhan giơ chiếc bánh trước mặt Triệu Phương An.

"Cô lấy tiền từ ở đâu mua cho tôi?"

"Của hắn" Bạch Diệp Nhan vừa nói vừa chỉ về phía của Dịch Cảnh Liêm.

Dịch Cảnh Liêm chỉ biết cười trừ, sau khi hỏi nhắc nhở Triệu Phương An giữ gìn sức khỏe thì Dịch Cảnh Liêm cũng có việc ở sở cảnh sát và phải trở về.

Khi chỉ còn riêng hai người, thì lại chẳng ai nói một câu gì nữa. Cuối cùng vẫn là Triệu Phương An lên tiếng.

" Hôm qua hắn ta có làm gì cô không?" 

"Ngươi đừng lo, huynh ấy rất tốt, đưa ta đi ăn rất nhiều thứ" Bạch Diệp Nhan vui vẻ kể lại.

" Vậy à..." Triệu Phương An nghe xong, trong tâm như thật yên lặng, không biết nói câu gì nữa, cô ta gặp được người mình thích rồi, nhưng tại sao người đó lại là người của Điềm Gia...

"Ngươi đó, hôm qua làm ta lo muốn chết, mau mau khỏe lại để trở về nhà cùng với ta được không?" Bạch Diệp Nhan khuôn mặt ỉu xìu nói.

Triệu Phương An nhẹ gật đầu.

--------------------------------------------------------

Thời gian nghỉ phép đã hết, Triệu Phương An trở lại sở cảnh sát và ngay lập tức lao đầu vào điều tra Điềm Bạch Ngôn và mọi thứ liên quan đến hắn ta, nhưng ngoài việc hắn chỉ là một gã công tử bột ngày đêm chỉ biết ăn chơi ra thì không hề có gì liên quan đến việc làm ăn của Điềm Gia. Triệu Phương An đành phải điều tra những người khác, gần đây bọn chúng thu mua rất nhiều cổ phiếu từ các công ty khác nhau một cách mờ ám, nhưng tại sao mọi thứ điều tra về Điềm Gia rất nhanh chóng biến mất một cách kì lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play