Thẩm Vọng Thư lại không đồng ý nuôi con thỏ kia, nàng nói không thích không phải là nói dối, hơn nữa hai người chuyến này đi Tây Bắc cũng không tiện để mà nuôi vật nhỏ này.
Lộ Dĩ Khanh tự ăn vạ tự dỗ mình một trận, lại đối với thỏ con trong tay thở dài: "Thôi đi, vốn đang muốn cho cưng cơ hội trưởng thành trong yêu thương, hiện nay xem là đã không thể rồi. Ta sẽ nhắc nhở Phương đại phu đem ngươi làm một món, còn đỡ hơn là bấp bênh sống qua ngày đi."
Thẩm Vọng Thư nghe nàng nói mà chân mày giật giật, không thể ngăn được mà nói: "Nàng nếu thật luyến tiếc nó chết, không bằng đem nó phóng sinh."
Kết quả Lộ Dĩ Khanh lại vẫy vẫy tay, nói: "Thế thì không cần. Nàng xem nó bé như vậy, nếu thả ra chạy cũng chạy không nhanh, không phải bị sài lang dã thú ăn, thì cũng đến bị người bắt được lột da ăn thịt. Nếu đều là chết, vậy còn không bằng vào ta bụng đâu."
Thẩm Vọng Thư nghe vậy không thể hiểu được, trước đó còn nói là đưa cho Phương đại phu trông coi sao, như thế nào quay đầu lại vào bụng nàng ấy? Bất quá, Thẩm Vọng Thư lại cũng nhìn ra được Lộ Dĩ Khanh không phải muốn cùng chính mình nói điều này, vì thế liền lược qua cái này đề tài không nói chuyện nữa. Lúc sau cũng không thấy con thỏ đó nữa, nghĩ là được Lộ Dĩ Khanh thả đi rồi.
Lúc sau hai người ở trên trấn nhỏ nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, Thẩm Vọng Thư thân thể hoàn toàn tốt, liền cũng không ở đây lâu —— Kim Quan trấn rốt cuộc quá nhỏ, cũng không có gì đặc sắc, trừ bỏ rời thuyền nghỉ ngơi thuận tiện mua thêm vài thứ đồ đạc, xác thật cũng không có lý do để ở đây lâu.
Bất quá nói là mua sắm, thể trạng Thẩm Vọng Thư lại không có hơi sức để chú ý đến chuyện này.
Ngày đầu tiên hai người ở trấn nhỏ tản bộ, chuyện Lộ Dĩ Khanh tiện tay mua mười mấy con thỏ lên thuyền cũng không nhắc lại, thì nàng thật sự là đã đưa cho Phương đại phu ăn. Nhưng ngày thứ hai nàng lại sai người đi trấn trên mua rất nhiều thịt heo, heo con đem về trên thuyền, nói là muốn ở trên thuyền nuôi để đấy từ từ ăn...... Thẩm Vọng Thư rất muốn nói thêm gì đó, có thể tưởng tượng đến trước kia Lộ Dĩ Khanh nũng nịu với nàng oán giận nói trên thuyền chỉ có cá ăn đến ngấy cả rồi, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống không nhiều lời.
Hai ngày một đêm đã qua, Thẩm Vọng Thư khôi phục thần thanh khí sảng, đoàn người lập tức lại lên thuyền khởi hành.
Có lẽ là đã thích ứng với hành trình trên thuyền, Thẩm Vọng Thư hiện giờ cũng không còn say sóng như trước, Lộ Dĩ Khanh thấy cũng nhẹ nhàng yên tâm hơn. Bất quá những ngày tháng lênh đênh trên thuyền cứ như vậy lặp đi lặp lại, không có việc gì làm, từ đầu thuyền đi được tới đuôi thuyền cũng bất quá hơn trăm bước, hoạt động phạm vi nhỏ thật sự.
Lộ Dĩ Khanh cùng Thẩm Vọng Thư an ổn vượt qua chuyến đi ngày thứ nhất, một ngày ở bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh. Ngày thứ hai phong cảnh lại y hệt không khác gì xem cũng đến nhàm chán rồi, Lộ Dĩ Khanh liền lôi kéo Thẩm Vọng Thư cùng tới đuôi thuyền câu cá, tốc độ của chiếc thuyền đi cũng bình ổn nhưng mà để câu cá thì cũng không thể câu dính thứ gì được. Cứ thế trôi qua đến ngày thứ ba lặp lại như vậy, Lộ Dĩ Khanh cũng không thèm ra khỏi cửa, phô giấy đề bút tính toán muốn lập cho mình kế hoạch thương nghiệp.
Nhưng mà trên giấy mới vừa viết một hàng, con thuyền lay động một chút, Lộ Dĩ Khanh trong tay bút tức khắc quẹt ra một đường thật dài, một tờ giấy đều bị vết mực đen kia làm nát bét. Như thế lặp lại thêm lần nữa, Lộ Dĩ Khanh tức anh ách đem bút ném đi.
"Sao nhàm chán thế nhỉ." Lộ Dĩ Khanh nằm gục trên bàn, ngẩn đầu nhìn đối diện Thẩm Vọng Thư đang dương dương tự đắc uể oải ra tiếng.
Vô luận ở nơi nào, Thẩm Vọng Thư tựa hồ cũng có thể bình tâm khí hạ. Trước đó khi bị say sóng còn lộ ra hai phần yếu ớt, mới khiến nàng ấy lộ ra vài phần ỷ lại, hiện giờ thân thể đã tốt hơn lại khôi phục bộ dáng thong dong ngày xưa. Nàng nghe vậy cười cười, vươn ra ngón tay ở trên mũi Lộ Dĩ Khanh nhẹ nhàng điểm xuống, nói: "Nhàm chán rồi sao, nàng từng đem theo mấy quyển Tây Bắc địa lý chí kia giờ sao không lấy ra tới đọc xem?"
Lộ Dĩ Khanh vừa nghe liền bưng kín đầu, một bộ dáng ghét học: "Ta mới không cần đâu, con thuyền này trên đây cứ lắc lư hoài, còn chữ trên quyển địa lý chí lại viết bé đến như vậy, xem nhiều ta sẽ choáng váng đầu óc mất."
Lời này không giả, không có gì sai để phản bác, nhưng mà Thẩm Vọng Thư vừa thấy nàng ấy tròng mắt chuyển láo liên thì biết ngay, người này chỉ là không thích đọc sách thôi —— tựa hồ từ lúc lần đầu quen biết thì đã như thế, vô luận Lộ Dĩ Khanh mất trí nhớ qua bao nhiêu lần, thì nàng ấy đối sách vở thái độ đều là né được càng xa thì đã lạy trời lạy phật. Tin tưởng nếu không có quyển bố thương là lập gia chi bổn của Lộ gia, chỉ sợ nàng lúc trước sẽ ngay cả những quyển đó đều sẽ không thèm lật tới.
Thôi, cũng không trông cậy vào nàng ấy đọc sách truy công danh, Tây Bắc việc cũng có phụ thân dạy dỗ qua rồi, Thẩm Vọng Thư liền không ép buộc nàng ấy thêm việc gì nữa. Lại xem Lộ Dĩ Khanh vẫn là uể oải, tùy tay hướng miệng nàng nhét vào viên kẹo: "Kia bằng không, hay là đi ra ngoài đi một chút ha?"
Kẹo là Thẩm Vọng Thư mua lúc còn ở trấn nhỏ, lúc ấy Lộ Dĩ Khanh đang phân phó người hầu đi mua heo con, Thẩm Vọng Thư tâm tình phức tạp lại nghĩ đến Lộ Dĩ Khanh thích ăn, thấy tới tiệm bán kẹo liền mua. Nói đến trấn nhỏ không có gì đặc sắc, nhưng lại bởi vì bên sông có nhiều thuyền thương buôn, các loại mặt hàng lặt vặt cũng có không ít. Kẹo mà nàng mua cũng không biết là từ đâu học được công thức, làm được rất là không tồi.
Lộ Dĩ Khanh trong miệng được nhét viên kẹo, vị ngọt thanh tư nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, làm nàng thỏa mãn hơi hơi híp híp mắt. Chợt đầu lưỡi đẩy qua bên má, đem viên kẹo nhét ở một bên, lẩm bẩm câu: "Kẹo này nhưng thật ra không tồi, chính là nàng mua hơi ít á."
Thẩm Vọng Thư nghe vậy bật cười: "Mua cũng không ít đâu, nàng đừng tham, cũng đủ để nàng ở trên thuyền ăn."
Lộ Dĩ Khanh nghe xong đứng dậy, lại là rung đùi đắc ý nói: "Không đủ không đủ, chỉ cho ta một người ăn, thế không phải ăn mảnh sao? Nàng từng nói muốn cùng ta đồng cam cộng khổ, cộng khổ còn ở phía sau, hiện tại nên là cùng cam."
Giọng nói vừa dứt, không đợi Thẩm Vọng Thư tiếp lời, Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên liền cúi người lại hôn lên đôi môi nàng. Sau đó thừa dịp Thẩm Vọng Thư hơi hoảng thần mở miệng, đầu lưỡi lại đem viên kẹo bên má đưa vào trong miệng Thẩm Vọng Thư. Bất quá nàng cũng không có như thế mà dừng tay, mà là chậm rãi kéo dài nụ hôn này, chỉ chiếm chút được nên ôm chặt tiện nghi, lúc này mới lưu luyến thối lui.
Mà lúc đó, viên kẹo trong miệng Thẩm Vọng Thư cũng đã nhỏ hơn phân nửa.
Thẩm Vọng Thư đề nghị muốn đi ra ngoài một chút, kết quả hai người lại ở trong khoang thuyền ngọt ngào, chờ đi ra khoang thuyền đã là mười lăm phút sau. Bất quá ở trên thuyền thời gian đối với các nàng tới nói cũng không mang bao nhiêu ý nghĩa.
Trên boong tàu vẫn là dáng dấp như vậy, bình thản trống trải, chỉ ở góc kia chồng chất dây thừng lẫn các vật dụng linh tinh.
Thẩm Vọng Thư cùng Lộ Dĩ Khanh ra tới cũng không có gì để làm, hai người đi đến mép thuyền biên ngắm nhìn khung cảnh trên sông. Chỉ thấy nơi xa dãy núi trùng điệp, gần chỗ nước gợn lân lân, ngẫu nhiên có vài cánh chim uốn lượn điểm mặt nước bay qua, liền như một cánh tinh linh màu trắng vì bức họa tĩnh này mà tô điểm thêm vẻ tinh mỹ cuộn tròn thêm ba phần sinh khí......
Nói thật, hai bờ sông phong cảnh không tồi, đỉnh đầu mặt trời lên cao thời tiết cũng không tồi. Nếu ở trên boong tàu có thêm hai cái ghế nằm, gió sông thổi phất phơ ngắm phong nhìn giang cảnh, cũng là một chuyện rất là thanh thản. Chỉ là cảm giác thanh thản này không thể lâu dài, nếu ngày tháng vẫn cứ luôn trôi qua như vậy, thanh thản quen rồi sau đó lại sẽ biến thành không thú vị. Mà Lộ Dĩ Khanh lại không phải là người an ổn thích khung cảnh bình đạm trôi qua ngày, cho nên chuyện không thú vị này đối nàng tới nói sẽ đến đến càng nhanh hơn một chút.
Nhìn cánh chim trên mặt sông xẹt qua, Lộ Dĩ Khanh cũng chỉ cảm khái một câu: "Nếu là đem con chim kia bắt đem nướng, cũng không biết là sẽ có vị thế nào ha."
Tình cảnh này mà nói được lời này, cùng đốt đàn nấu hạc không khác gì nhau.
Thẩm Vọng Thư nói như thế nào cũng là xuất thân thế gia, cũng đọc đầy bụng thi thư, nghe vậy biểu tình quả thực một lời khó nói hết. Qua một hồi lâu nàng mới nói ra: " Trước đó còn ở trấn nhỏ nàng còn mua rất nhiều thịt, còn chưa đủ để nàng ăn sao?"
Lộ Dĩ Khanh nghe vậy chép chép miệng, nghĩ tới đã nhiều ngày chưa ăn thịt thỏ, liền nói câu: "Là có chút không đủ, lần sau ghé bến thuyền khác, còn phải lại mua thêm chút mới đủ."
Thuyền đi được ba ngày, ba ngày này các nàng liền cũng chưa từng thiếu ăn thịt đâu, trừ bỏ Lộ Dĩ Khanh một mình muốn mua thịt heo ở ngoài thì chính là ăn thịt thỏ. Hơn nữa không chỉ có Phương đại phu cùng các nàng ăn, đồng hành quản sự, thậm chí với một ít nha hoàn gã sai vặt cũng đều cùng nhau ăn. Tiêu hao như thế, thì lớn lớn bé bé mười mấy con thỏ liền căn bản không đủ, kế tiếp nếu không đến hai ngày nữa, nói vậy các nàng còn có thể ăn heo sữa.
Lộ Dĩ Khanh mới vừa nghĩ như vậy, chợt nghe khoang thuyền nội truyền đến một tiếng thảm thiết gào, bén nhọn thê lương không giống tiếng người.
Thẩm Vọng Thư bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, thậm chí theo bản năng túm chặt góc áo Lộ Dĩ Khanh: "Sao...sao thế, đây là thanh âm gì vậy?!"
Lộ Dĩ Khanh cảm thấy, này đại khái chính là âm thanh của heo sữa đi, nhìn dáng vẻ hôm nay là có thể trước tiên ăn rồi. Bất quá lời này nàng cũng không nỡ cùng Thẩm Vọng Thư nói thẳng, lại thấy Thẩm Vọng Thư bị dọa đến sắc mặt không tốt, liền nắm lấy tay nàng vừa định trấn an hai câu, kết quả lại nghe thấy trong khoang thuyền đứt quãng truyền đến âm thanh thảm thiết gào thét, hơn nữa một tiếng so với một tiếng càng thê lương hơn, càng nghe lại càng khiến người da đầu tê dại.
Lúc này trong khoang thuyền lại đi ra mấy người, đúng là mấy cái quản sự của Lộ gia, nguyên bản đều ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Có người hoang mang rối loạn quay đầu lại, còn hỏi bên người: "Đây là làm sao vậy, kêu thảm như vậy, là giết người không thành hả?!"
Có người nghe không ra thanh âm này, tự nhiên cũng có người nhận thức, lập tức liền dặm lại một câu: "Không có giết người, giết heo đó."
Lời này vừa ra, người nọ trước đó hỏi chuyện liền muốn khịt mũi coi thường, trên thuyền nơi nào có chuyện giết heo? Kết quả lời nói chưa kịp ra khỏi mồm hắn nhưng thật ra nhớ tới, mấy ngày trước đây lang quân cùng thiếu phu nhân rời thuyền, chính là nhét lên đây không ít thỏ lẫn heo con lên trên thuyền, này chẳng lẽ là đang giết hả? Ngẫm lại đã nhiều ngày không được ăn thịt, chép chép miệng không phản bác, nhưng thật ra thấp giọng nói câu: "Heo sữa đấy, ta nghe nói nếu đem quay thì ăn hơi bị ngon đó......"
Kế tiếp đề tài liền trật, mấy cái quản sự thậm chí cũng chưa chú ý tới một bên Lộ Dĩ Khanh cùng Thẩm Vọng Thư, vây quanh ở một đám bắt đầu đàm luận heo sữa có bao nhiêu cách làm để ăn. Mấy cái thương nhân này nói tới miệng lưỡi lưu loát, hình dung khởi mỹ thực cũng là sinh động như thật, nói thẳng đến nước miếng tràn lan.
Lộ Dĩ Khanh lôi kéo Thẩm Vọng Thư đem những lời này nghe xong, cũng không cần giải thích, nàng chớp chớp mắt nói: "Nhìn dáng vẻ ta là không cần hỏi nữa ha, chúng ta buổi tối có heo sữa ăn đó."
Thẩm Vọng Thư chậm rãi buông lỏng ra tay túm góc áo Lộ Dĩ Khanh, lúc này trong khoang thuyền âm thanh gào thảm thiết tựa hồ cũng bị cái gì đó ngăn chặn, không lại tiếp tục. Nhưng nàng kỳ thật rất muốn hỏi một câu, ai sẽ ở trong khoang thuyền giết heo? Nhưng nghĩ lại lại nghĩ tới Lộ Dĩ Khanh lúc trước mua heo, thỏ con từng phân phó nói, "Đều đưa cho Phương đại phu đi", cho nên hiện tại ở trong khoang thuyền giết heo chẳng lẽ là Phương đại phu?!
Cho nên hảo đại phu, vì cái gì lại ôm thêm đam mê muốn đổi nghề làm thợ giết heo vậy?
Thẩm Vọng Thư không rõ, lại cảm giác giữa Lộ Dĩ Khanh cùng Phương đại phu có cái bí mật gì đó, nàng chung quy không nhịn xuống hỏi ra: "Nàng mua những con vật đó lại đem đưa cho Phương đại phu, rốt cuộc là muốn làm gì đấy?"
Lộ Dĩ Khanh không muốn làm cái gì, nàng chính là nhớ tới ngày đó Lộ gia chủ bị thương nặng, nàng nhắc tới phương pháp khâu lại vết thương.
Lúc ấy Phương đại phu coi đây là thiên phương dạ đàm ( Có thể hiểu đơn giản là nói chuyện trên trời, khó có thể thực hiện được ). Nhưng lúc nàng đưa ra phương án giòi bọ ăn thịt thối, cồn tiêu độc, hơn nữa thật sự khiến cho thương thế của gia chủ thương thế chuyển biến tốt đẹp, Phương đại phu liền đối với biện pháp phẫu thuật này cũng nổi lên hứng thú lớn, còn đuổi theo Lộ Dĩ Khanh hỏi qua rất nhiều lần. Chỉ là khi đó Lộ Dĩ Khanh tâm tư sớm không bỏ tại trên việc này, chỉ tùy ý qua loa có lệ vài câu, chưa nói thêm gì.
Hiện giờ lại bất đồng, các nàng muốn đi Tây Bắc, Tây Bắc có chiến sự, chuyện sẽ có ngoại thương chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT